Gã một mắt cúp máy liên lạc.
Tô Hạc Đình không quan tâm, cậu bước qua từng cái xác, lượm nhặt những thứ mình có thể dùng được, bóng cậu trông càng cô độc giữa làn khói súng mù mịt. Cửa ra vào ở đây là cửa sắt, cậu khóa chắc cửa lại rồi nhặt tấm biển bên cạnh lên, quay mặt “Không làm phiền” ra.
Chẳng mấy chốc cậu đã lên tầng, trên đây chỉ có đúng một phòng, Tô Hạc Đình đã đến mấy lần rồi. Cậu vừa lên đạn vừa đá mấy thứ đồ linh tinh để dò đường trước. Món đồ lăn trong hành lang, nhưng trong phòng lại chẳng mảy may một động tĩnh.
Mấy mánh vặt này rất khó lừa được vệ sĩ của gã một mắt.
Tô Hạc Đình áp sát vào tường, gọi: “Một mắt.”
Gã một mắt trong phòng gằn giọng: “Làm sao? Tao có cả một pháo đoàn đang chờ mày đây, mày muốn xông thẳng vào để bị bắn thành rổ hay là muốn đầu hàng?”
Tô Hạc Đình đáp: “Không muốn cái nào hết, tao muốn cho mày biết là mày đang ngồi bên trên một thùng hàng. Tao thì rảnh việc buồn tình, nên là trong tất cả các thùng hàng tao đều cho—”
Ngay lập tức, gã một mắt như ngồi trên đống lửa: “Đệt mẹ!”
Ba kẻ tức thì lao ra ngoài, cửa vừa mở ra là đối diện ngay với làn đạn. Tô Hạc Đình bắn hai phát vỡ kính bảo hộ của tên vệ sĩ đầu tiên, hắn ta ngã xuống đè lên người gã một mắt. Tên kia phản ứng kịp định đóng cửa lại, nhưng Tô Hạc Đình đã đá thùng rác ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880480/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.