Tạ Chẩm Thư nói: “Gián điệp của cậu không có ở đây đâu.”
Tô Hạc Đình bán tín bán nghi.
Tạ Chẩm Thư buông bàn tay đang đan vào nhau ra, ngả ra sau, thoát ra khỏi ánh đèn leo lét. Hình như anh đang đăm chiêu gì đó, ánh mắt u ám chất chứa tâm tư. Hồi lâu sau anh bảo: “Thay vì ở sở tác chiến thì cậu ở đây sẽ yên tâm hơn. Chừng nào chiến tranh chấm dứt, tôi sẽ giao cậu cho liên minh xử lí.”
Tô Hạc Đình kéo còng tay nghe “lách cách”, nói: “Khoan, anh định giam tôi cho đến khi chiến tranh chấm dứt á? Không được, không làm thế được. Trước khi bị liên minh xét xử thì tôi vẫn là người tự do cơ mà, anh làm thế là giam cầm phi pháp đó.”
Tạ Chẩm Thư thong thả nhìn cậu: “Như cậu nói đấy, tôi đang phạm pháp. Cậu gọi điện cho liên minh tố cáo tôi đi.”
Gọi điện á, điện thoại đâu ra mà gọi? Tạ Chẩm Thư có sáu căn nhà trong nội thành, nhưng anh lại chọn đúng căn này mà lái tới, bởi vì khu này là địa bàn của anh. Đừng bảo là điện thoại, đến cả chim còn không bay thoát nổi chỗ này nữa là.
Tô Hạc Đình kêu lên: “Hóa ra anh là loại người như thế! Tôi cứ tưởng anh đàng hoàng lương thiện lắm, chưa bao giờ làm chuyện xấu cơ!”
Tạ Chẩm Thư chỉ coi như gió thoảng bên tai, anh kéo ghế ra rồi ra ngoài. Cảm giác dính nhớp trên lưng làm anh khó chịu, anh muốn đi tắm, song anh cũng không quên sự ranh ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880471/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.