Hai kẻ khờ khạo không biết hôn cùng giao hòa hơi thở, nhất là Tô Hạc Đình còn chưa học được cách thở khi hôn. Lúc nhắm mắt, trông cậu như đang so gan, song thực tế là cậu đang bị váng đầu vì hụt hơi.
Ưm—
Gáy Tô Hạc Đình dựa vào tường, cậu như đang vừa cầu cứu lại vừa khiêu khích kéo cổ áo Tạ Chẩm Thư, chiếc còng tay khẽ đánh lách cách.
Tạ Chẩm Thư siết cổ tay đang lần mò lung tung của Tô Hạc Đình, mặc kệ chiếc còng tay trượt xuống đôi xương cổ tay. Chiếc còng tay bạc lạnh lẽo cùng cổ tay ấm áp tạo nên sự tương phản mơ hồ khiến Tạ Chẩm Thư nhận ra một sự thật, đó chính là tên nhóc này không biết hôn.
Chỉ trong vỏn vẹn mấy giây, bọn họ tựa đôi tình nhân trẻ vụng trộm trong thư viện sau giờ học, mượn gió tuyết cùng ánh sáng che cho nhau cùng hôn hít trong góc để giới thiệu bản thân.
Xin chào, mình là một tên ngốc.
Trùng hợp ghê, mình cũng vậy.
Tô Hạc Đình không nhịn được nữa, hơi thở cận kề phả vào khiến cậu buộc phải há miệng thở lấy hơi. Tiếng th ở dốc rõ ràng tới lạ kỳ giữa nụ hôn, từng hơi từng hơi như cát từ tốn phủ l3n ngực Tạ Chẩm Thư, đọng lại thành bức tranh cát nặng tình.
Chiếc cốc bỗng tuột khỏi tay, tiếng kính vỡ vang lanh lảnh trên sàn. Âm thanh ấy như hồi chuông cảnh tỉnh gióng lý trí của Tạ Chẩm Thư về. Anh bỗng dừng lại, ngừng trận tiến công.
Cần cổ phô bày của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880467/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.