Khi sương mù tản đi, khu sinh tồn đã là một chốn hoang tàn. Lần này người chinh phục phải hứng chịu tổn thất nặng nề, ngoài trung tâm thông tin ra thì tiểu đội 953 không còn một ai sống sót. Mọi người thu thập các di vật rồi tiến hành một lễ truy điệu trên đống phế tích.
“Gặp nhau nơi đây, giã từ nơi đây,” mọi người đứng dưới tán cây, nhìn những đóa hoa lấp lánh phủ đầy những số hiệu đã hy sinh, bắt chước theo Giác nói, “chúng tôi sẽ không quên.”
Những số hiệu hóa thành ánh sáng bay về ngọn cây, cuối cùng hòa vào mặt trời. Bầu không ảm đạm, bóng người chinh phục như những tấm bia mộ mọc lên giữa đống đổ nát. Không ai lên tiếng cho đến khi những ánh sáng đã biến mất. Sau khi kết thúc, Giác bắt đầu tu sửa khu sinh tồn, song nó phát hiện không thể nào cứu chữa được những tổn thất trên cây.
“Cành đã gãy không thể mọc lại,” Giác giơ mặt trời nhỏ lên, đứng thành hình chữ “大”, “ca này khó rồi.”
Tô Hạc Đình trèo lên cây xem xét vết thương: “Pháo trong mỏ chúng nó có virus.”
Những chỗ gãy của cây bị màu xanh lục ăn mòn, màu xanh này đậm hơn màu xanh trước đây, Tô Hạc Đình chưa thấy bao giờ.
Giác rất đau lòng: “Bọn chúng nhắm vào tôi.”
Tô Hạc Đình an ủi: “Tốt quá, bọn chúng vốn định thôn tính cô đấy.”
Giác kêu lên: “Đúng là! Lũ virus này giống như sâu xâm nhập vào hệ thống phòng ngự của tôi vậy.”
Tô Hạc Đình hỏi: “Cô mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880336/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.