Một tên Báo Đen xông lên vung nắm đấm vào mặt Tô Hạc Đình. Tô Hạc Đình không kịp thụp xuống bèn lách người tránh, quét chân đạp cẳng chân tên Báo Đen. Chỉ nghe “bịch” một tiếng, nhưng người đo đất không phải tên Báo Đen nọ, mà là Rắn Lục ở gần đó.
Tô Hạc Đình: “Mày làm sao vậy?”
Rắn Lục lập tức lăn đi, vừa há miệng đã ăn đầy bùn. Hắn “phì phì” hai tiếng, hai tay vừa chống mặt đất đã bị người của Tần chĩa súng vào, chỉ có thể thốt lên: “Số chó rồi! Thằng nào cũng nhanh như vậy. Ông không thắng được đâu, mày tự lực đi!”
Lúc hắn nói thì Tô Hạc Đình đã bị bao vây, gió quất vào mặt từ hai bên, không còn đường nào để chạy, Mèo bèn ngồi thụp xuống.
“Vụt—”
Sợi tóc trên đầu Tô Hạc Đình phất lên, bị gió từ cẳng chân quét tới thổi vẹo. Lúc đối phương thu chân cậu đứng dậy tung nắm đấm, đối phương lập tức bảo vệ đùa, ai dè cậu chỉ đánh nhẹ xuống tay của đối phương.
Không có chút sức lực nào hết.
Đối phương buông hai tay ra, còn chưa chớp mắt thì cằm đã ăn một cú đấm móc. Cú đấm này khác hẳn so với cú đấm vừa rồi, cả người hắn ngã chổng kềnh ra sau vào bùn.
“Ào!”
Bùn bắn tung tóe, Tô Hạc Đình trở nắm tay, nói: “Xin lỗi, thật ra tay trái mới là tay mạnh của tao.”
Ai nấy đều nghĩ: Điêu, từ bao giờ cậu thuận bay trái vậy!
Tên Báo Đen ăn một vố đau, đang định bò dậy thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880261/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.