Nhưng sao chạy dễ dàng thế được, A Tú còn chưa cất nổi hai bước đã bị Tô Hạc Đình tóm. Gã nổi điên, nhất thời không thoát nổi nên chỉ còn nước quay lại phản đòn. Ngặt nỗi Tô Hạc Đình đã đề phòng sẵn, thong thả đỡ tay gã, cười: “Đi đâu thế? Đừng đi vội vậy chứ, quay về nói chuyện xíu đi.”
Vừa dứt lời, A Tú đã bị quật ngã xuống đất, nước mưa bắn tung tóe đầy người gã, gã lau mặt gào lên: “Tao phải đi!”
Tô Hạc Đình: “Trước mặt là tao, phía sau là Chỉ huy, mày còn đường nào mà đi, thà đi vào khuôn khổ còn hơn.”
A Tú oằn mình như một con thú con xù lông. Gã nhìn từ Tô Hạc Đình sang Tạ Chẩm Thư, không nghe lọt một chữ, thanh đao thép giơ lên chắn trước mình để bọn họ không thể lại gần.
Rắn Lục thấy A Tú như vậy thì ba máu sáu cơn, xắn tay áo gầm lên: “Mày thích làm sao hả?! Rút đao về cho ông!”
Hắn tìm A Tú đến gần như phát điên, từ Chợ giao dịch đến khu nuôi trồng nấm, ai mà hay tên ranh con này lại xấu xa quên tiệt hắn như vậy.
A Tú bị hắn quát thì bịt tai lại như phản xạ có điều kiện. Rắn Lục thấy thế càng lộn ruột, quên tiệt cả nguy hiểm. Hắn hùng hổ đi sầm sầm tới cạnh A Tú, nghiêng đầu dí cổ vào lưỡi đao của A Tú, hung hăng: “Không buông ra chứ gì? Đây, chém cổ ông mày đây này! Hôm nay mày mà không chém chết tao thì ngày mai ông mày khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880260/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.