Một vòng nhân quả to đùng Editor: Yang Hy Đêm khuya thanh vắng, trong một cửa hàng tiện lợi mở 24/7, có một người mặc hoodie trùm kín đầu ngồi đó. Thấy Hà Minh bước vào, người đó giơ tay vẫy vẫy. Hà Minh bước lại gần, hơi ngạc nhiên hỏi: “Sao ngài lại ăn mặc như đang trốn truy nã vậy?” Người nọ kéo kính râm và mũ trùm xuống, lộ ra chính là Phong Bắc Thần, “Cậu Hà, thằng cháu nhà tôi không đi theo chứ?” Hà Minh lắc đầu, ngồi xuống cạnh ông: “Tôi xin Trường Xuyên một lá bùa an thần, giờ cậu ấy ngủ say rồi.” Phong Bắc Thần rót cho Hà Minh ly cà phê: “Thế… cậu và nó, quan hệ không đơn giản nhỉ? Đừng hòng gạt ông già này, cái mùi mờ ám giữa hai người sắp đặc lại thành hình rồi đó.” “Thật ra tôi cũng không đến mức cổ hủ gì. Chỉ là… cậu với nó chắc chắn chưa? Ý tôi là, cậu thật lòng chứ?” Dù sáng nay có hơi to tiếng, nhưng ông vẫn là người nuôi lớn Phong Vạn Lý, trong lòng lúc nào cũng chỉ mong thằng cháu có thể gặp được người thật sự yêu thương, đồng cam cộng khổ suốt quãng đời còn lại. Hà Minh nhận ly cà phê, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ. Trăng sáng treo cao, bầu trời sao lung linh, anh trầm ngâm một lúc rồi mới đáp: “Tôi chưa từng yêu ai, cũng không rành mấy chuyện tình cảm. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Vạn Lý thôi là lòng tôi lại thấy vui. Nghĩ đến chuyện cùng cậu ấy đi hết cả đời, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.” Nói thật lòng thế này khiến Hà Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tuong-nhan-qua-mieu-khuan/4682160/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.