Hà Minh trước kia đúng là hiền lành như cừu non! Editor: Yang Hy Hà Minh và Phong Vạn Lý đang đi bộ về đội trinh thám. Hiếm hoi thay, dọc đường Phong Vạn Lý không nói năng gì. Mà Hà Minh vốn dĩ cũng không phải người hay buôn chuyện, cho nên cả quãng đường cứ yên ắng lạ thường. “Em…” Hà Minh khẽ ho hai tiếng rồi nói tiếp, “Lúc anh mới rời Vong Xuyên, lạ nước lạ cái, gây ra không ít chuyện cười. Em… có muốn nghe không?” “Muốn chứ! Em rất tò mò xem A Minh thân yêu của em ngày xưa còn có mặt nào chưa từng lộ diện đó.” Phong Vạn Lý lập tức hăng hái hẳn lên, làm ra vẻ hớn hở. “Khi mới rời đi, anh chẳng hiểu gì về loài người, còn Chu Minh Diệp thì suốt ngày ghẹo anh, nên mới xảy ra một đống trò dở khóc dở cười.” Hà Minh vừa kể vừa cười khẽ hai tiếng, “Ví dụ như có lần ngài ấy bảo anh rằng, để thể hiện thành ý, lúc dâng trà phải hắt thẳng lên người đối phương, mà bị hắt cũng không được né. Nhưng vì anh là người ngoài, nên không cần làm theo.” “Thế là anh bị ngài ấy tưới trà trắng trợn không biết bao nhiêu lần.” Phong Vạn Lý tưởng tượng cảnh Hà Minh bị té trà lên người, cả người ướt nhẹp mà vẫn đứng nghiêm chỉnh như học sinh lễ phép, không nhịn được bật cười: “Trời đất, anh ngây thơ đến mức đó à? Nghe thôi đã thấy mùi lừa đảo rồi! Rồi anh biết sự thật bằng cách nào?” “Anh cũng hắt một ấm trà lên người Hồng, thế mới biết Chu Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tuong-nhan-qua-mieu-khuan/4682159/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.