Lý Trường Xuyên: Tôi đúng là cái máy rút tiền ATM! Editor: Yang Hy Sau khi Chu Minh Diệp rời đi, Phong Vạn Lý nhìn Hà Minh, tò mò gọi lại cái biệt danh kỳ quặc kia: “Quỷ Gặp Rầu?” “Ma Tôn rất thích đặt biệt danh cho người khác. Ban đầu tôi cũng phản đối, nhưng bị gọi mấy nghìn năm thì cũng quen, nên thôi kệ, muốn gọi sao thì gọi.” Hà Minh nói xong còn quay sang nhìn Phong Vạn Lý, giọng ôn hòa nhưng đầy cảnh cáo: “Còn cậu, đừng có bắt chước. Dù sao cũng không có ai chống lưng cho đâu.” Ý tứ rất rõ ràng: Dám gọi thì xác định đi đời. Phong Vạn Lý tất nhiên nghe ra, nhưng vẫn cười hề hề giơ ba ngón tay thề thốt: “Tôi biết quý mạng lắm! Thề là không gọi!” Nhưng với bản tính cậu ta, lời thề đó chắc chắn là thề cho có. Hà Minh không thèm để tâm tới cái tên lắm mồm kia nữa, quay đầu căn dặn Nguỵ Hằng: “Trông Ma Tôn nói năng lộn xộn thế thôi, thật ra là một người thầy cực kỳ nghiêm khắc đấy. Đến lúc huấn luyện rồi thì phải lanh lẹ một chút.” “Ha ha! Nhà khoa học Tiểu Nguỵ à, bọn anh đợi cậu trở lại để góp sức nơi tiền tuyến đó nha!” Phong Vạn Lý cười toe toét vẫy tay với Nguỵ Hằng. Nguỵ Hằng cũng cười gật đầu, nhưng chuyện huấn luyện thế nào thì còn phải đợi ra viện đã. Đột nhiên, Nguỵ Hằng nhớ ra chuyện quan trọng: “À đúng rồi, sếp, anh Phong, hai anh làm sao mà tìm được em vậy?” Phong Vạn Lý nghe vậy liền liếc mắt nhìn Hà Minh, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tuong-nhan-qua-mieu-khuan/4682131/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.