Trong phòng bệnh, điều hòa trung tâm vẫn đang chạy rì rì, xua đi cái giá rét giữa mùa đông.
Giang Nghiên ôm chặt Nhan Yểu trong lòng, cơ thể run rẩy dần dần dịu lại, chỉ là hơi ấm nơi bờ vai vẫn chưa kịp tan đi.
Thân thể cứng đờ cuối cùng cũng nhiễm chút hơi ấm, dưới lời an ủi khe khẽ, ngắt quãng của Nhan Yểu, anh chậm rãi yên lòng trở lại.
Từ khi có ký ức đến giờ, Giang Nghiên rất hiếm khi rơi lệ. Bố anh là một học giả điềm đạm, nội liễm, Giang Nghiên từ nhỏ đã bị ông ảnh hưởng, gương mặt lúc nào cũng như một tấm mặt nạ không biểu cảm. Chỉ có đôi mắt sâu thẳm kia là đôi khi lộ ra chút tâm tình.
Nhưng lần này thì khác. Anh thực sự bị dọa sợ rồi.
Tuyến lệ vốn kìm nén đã lâu, cuối cùng cũng không chịu nổi sự kích thích, rung động mà trào ra trong giọng nói dịu dàng, lải nhải của Nhan Yểu.
Một người đàn ông hai mươi tám tuổi, lại khóc thành thế này, đến khi Giang Nghiên hoàn hồn cũng cảm thấy mất mặt đến mức muốn độn thổ.
Chỉ là nơi lồng n.g.ự.c vẫn cuộn trào cảm xúc, khó có thể bình tĩnh. Dù lý trí cố gắng khống chế, anh vẫn không kìm được nước mắt tuôn trào.
Quá yếu đuối. Giang Nghiên chỉ có thể c.ắ.n chặt môi, trong lòng thầm nhủ chí ít đừng để phát ra tiếng nấc.
Người đàn ông hai mươi tám tuổi khóc rất lặng lẽ. Nhưng nước mắt thì lại nóng hổi, một đường nóng đến tận đáy lòng của Nhan Yểu.
Ngay lúc ấy, cánh cửa phòng khép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-quen-nhau/5067366/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.