“Cô ấy nói vậy thật á?”
Tưởng Vũ trợn to mắt, trên mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
Anh ấy đặt ly rượu xuống. Nồi lẩu trên bàn vẫn bốc hơi nghi ngút, nhưng trong phòng bao yên ắng lại chẳng có lấy nửa phần ấm áp.
Giang Nghiên ngồi trên ghế, vẻ mặt trông hết sức bình tĩnh, chỉ là ánh mắt hơi u ám cho thấy anh chẳng hề điềm nhiên như bề ngoài.
Tưởng Vũ nhíu chặt mày, giữa hàng lông mày ẩn ẩn cơn giận: “Cô ấy có biết nhà cậu đang sắp xếp cho cậu đi xem mắt không?”
Bàn tay người đàn ông đang cầm đũa khựng lại một chút.
“Chắc là không biết.”
“Xàm!” Gần như vừa dứt lời, Tưởng Vũ đã bật lại: “Tôi sớm nói chuyện này với Triệu Tiểu Du rồi, tôi không tin cái mồm ba hoa của cô ấy mà giấu nổi!”
Càng nói Tưởng Vũ càng bực, lại nhấc ly nốc hai ngụm rượu.
Là anh em của Giang Nghiên, Tưởng Vũ hiểu rõ tình cảnh của anh hơn ai hết. Gia đình giục giới thiệu đối tượng; mấy năm trước vì trong lòng có người, lần nào anh cũng kiếm đủ cớ thoái thác. Hai năm trước thì còn tạm, chứ càng gần ba mươi, càng khó mà qua mặt được.
Trước đây chưa yêu đương thì thôi, đằng này đã yêu rồi mà còn phải chịu đựng những thứ như thế, đúng là lố bịch quá mức.
Thịt trong nồi đã chín, nhưng chẳng ai còn tâm trí để thưởng thức.
Bàn tay Giang Nghiên siết chặt đôi đũa mãi không nhúc nhích, gân xanh nổi hằn trên mu bàn tay trông có phần dữ tợn, như đang cố đè nén thứ chua xót
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-quen-nhau/5067342/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.