Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Quý tỉnh dậy cảm thấy có chút yên tĩnh, cômất vài giây mới định thần ra: Mặc Viễn Ninh đã không còn nằm bên cạnhcô nữa.
Vì đề phòng Mặc Viễn Ninh phản công, cô đặc biệt chọn cách đột nhiên chống lại anh trong cuộc họp hội đồng quản trị.
Cho nên sáng sớm hôm qua, hai người vẫn như không có chuyện gì, cùngtỉnh dậy trên một chiếc giường, cùng nhau ngồi vào bàn ăn cơm, đi cùngmột chiếc xe đến công ty.
Trước khi lật bài ngửa, họ chọn cách đồng sàng dị mộng và hư tình giả ý với nhau.
Chỉ có điều mới qua một ngày, trên chiếc giường này dường như vẫn cònmang theo mùi hương của người đàn ông ấy, dưới ánh nắng sớm mai lại càng trở nên rõ ràng.
Tô Quý xuống giường, rót cho mình một cốcnước rồi đi đến trước cửa sổ, cô nhìn thấy những tia nắng vàng tươichiếu vào trong sân, tất cả như muốn lấp đầy một tầng ảo mộng rực rỡ.
Cô nhìn mấy phút, cuối cùng vẫn cười cười, lúc đi ra khỏi phòng ngủ, cô mỉm cười nói với quản gia: “Đổi hết toàn bộ đồ đạc trong phòng tôi đi.”
Quản gia họ Tôn, là người đã phục vụ cho nhà họ Tô rất nhiều năm rồi,nghe vậy sững sờ trong chốc lát: “Thưa cô, trong phòng cô có không ít đồ gia truyền.”
Đồ gia truyền không chỉ có đồ cổ mà còn những đồthủ công mỹ nghệ truyền từ đời này sang đời khác, dù không thể tính làđồ cổ nhưng chúng đều là những vật có ý nghĩa đặc biệt với nhà họ Tô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-noi-yeu-em/2617863/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.