Có chút khựng người nhưng rồi cuối cùng Tống Mạn An cũng khuất phục dưới ánh mắt thành khẩn của Bạch Nhược Quân mà gật đầu.
Khóe môi cong lên ngày càng đậm, Bạch Nhược Quân có phần hơi vụng về mà tiến gần lại phần bụng của Tống Mạn An, cẩn thận ghé tai mình vào bụng cô bàn tay còn nâng niu phần bụng nhẹ giọng mà lên tiếng: “Bảo bối ngoan, con nhớ phải ngoan ngoãn không quấy mẹ đó biết chưa, để mẹ còn nghỉ ngơi nữa...”
Tim thai dường như cũng nghe được âm thanh ấm áp từ tận đáy lòng của Bạch Nhược Quân mà động nhẹ, một cái động của bé con trong bụng Tống Mạn An liền khiến cho Bạch Nhược Quân hạnh phúc đến khó thành lời, anh luống cuống mà ngẩng đầu lên nhìn Tống Mạn An lắp bắp: “An An con của chúng ta nó nghe được anh nói này, nó vừa động đấy An An à!”
Khóe môi cong lên, Tống Mạn An tất nhiên sẽ cảm nhận được cái động của bé con, cô liền đưa tay chạm vào phần bụng mình cùng với bàn tay ấm của Bạch Nhược Quân dịu dàng mà lên tiếng: “Tôi nghe thấy rồi... Bảo bối ngoan...”
Bầu không khí hạnh phúc bỗng chóc lan dần khắp căn phòng nhỏ, nhìn vào chắc chắn ai cũng khẳng định đây chính là một gia đình hạnh phúc.
Chỉ là quá khứ đã qua quá đỗi đau thương, bên trong lòng người có vẻ vẫn chưa thể chấp nhận được hết!
Sáng ngày hôm sau mặt trời vừa lên, đêm qua không kéo rèm, ánh mặt trời cứ thế được dịp mà chiếu thẳng một chùm tia sáng vào căn phòng nhỏ, Bạch Nhược Quân đối diện với ánh sáng mặt trời mà thức giấc.
Cánh tay tê cứng, Bạch Nhược Quân khẽ động nhẹ mà mở mắt, nhìn thấy Tống Mạn An vẫn còn đang ngon giấc nằm trong lòng mình mà mỉm cười, bàn tay lớn chỉnh chỉnh nhẹ tấm chăn trên người của cô, Bạch Nhược Quân lại trở nên lười biếng mà nhắm chặt mắt khẽ ôm nhẹ Tống Mạn An vào lòng.
Nhưng rồi Tống Mạn An lại thức giấc, trong vòm ngực đầy ấm áp của Bạch Nhược Quân cô lau nhẹ màn sương mỏng còn vương trên mi mắt, đợi cho đến khi đã thức giấc hẳn Tống Mạn An mới chợt cau mày mà ngẩng đầu lên nhìn Bạch Nhược Quân.
Cuối cùng Tống Mạn An lại chẳng hiểu sao tối qua mình lại có thể trong lòng Bạch Nhược Quân mà ngủ đến sáng như thế này được.
Khuôn mặt buổi sáng có chút ửng hồng, Tống Mạn An đẩy vội Bạch Nhược Quân ra, tay còn không quên ôm lấy phần bụng của mình mà ngồi dậy đầy ấp úng: “Anh... anh dậy đi...”
“Tôi... tôi đi đánh răng trước đây....” Nói rồi Tống Mạn An liền trèo xuống khỏi giường mà đi thẳng vào trong nhà vệ sinh, bỏ lại mình Bạch Nhược Quân trên giường đang trộm cười thật khoái trí.
Chậm rãi ngồi dậy xếp lại chăn đệm, xong xuôi Bạch Nhược Quân liền đi xuống dưới nhà pha cốc sữa nóng cùng ít thức ăn nhẹ mang lên phòng cho Tống Mạn An, mọi thao tác chuẩn bị đều rất gọn gàng sạch sẽ, có lẽ đây cũng chính là ưu ái lớn nhất mà Bạch Nhược Quân cảm thấy bản thân mình may mắn sở hữu được, chuyện bếp núc ít ra anh còn có thể làm tốt.
Trong lúc chuẩn bị mang thức ăn lên phòng cho Tống Mạn An, vừa ra khỏi bếp Bạch Nhược Quân đã đụng mặt Đặng Trạch Minh, nhìn thấy Bạch Nhược Quân trên tay mang đầy thức ăn, Đặng Trạch Minh cũng chẳng nói lời nào vì hình ảnh này trong hai tuần qua anh đã thấy đi thấy lại mà thành một thoái quen, lần đầu thấy còn có phản ứng nhưng rồi nhiều lần lại thấy nó hết sức bình thường trong mắt, chỉ là vẫn có chút hụt hẫn khi người chăm sóc Tống Mạn An lại không còn là mình nữa mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]