“Mở mắt ra đi mà!”
Chỉ còn lại một sự lo lắng lẫn kinh hãi đến tột độ, Tống Mạn An loạng choạng mà lôi điện thoại từ trong túi áo ra, bàn tay run rẫy cứng ngắt đến nổi chẳng thể mở khóa điện thoại.
Xoảng.
Một tiếng động vang lên, chiếc điện thoại trên tay Tống Mạn An không ngờ lại vô lực mà rơi xuống vỉa hè.
Là do cô quá gấp gáp nên mới chẳng thể làm chủ hành động.
Vội nhặt chiếc điện thoại lên, Tống Mạn An lần này đã có thể bình tĩnh hơn mà gọi được xe cứu thương của bệnh viện đến.
Trong thời gian chờ, Tống Mạn An liên tục dùng bàn tay nhỏ đã run lên bần bật của mình mà xoa xoa vào lòng bàn tay đã lạnh toát không còn chút máu của Bạch Nhược Quân.
Thời gian cấp cứu vừa hay kịp lúc, Bạch Nhược Quân lần nữa thoát khỏi nguy hiểm, nhưng tạm thời không may mắn như lần trước, anh đã hôn mê đã hơn hai ngày liền chưa thể tỉnh.
Hôm nay đã là ngay thứ ba Tống Mạn An ra vào bệnh viện để thăm nom anh, tình trạng của cô vì thế mà cũng có phần hơi mệt mỏi, ngồi bên cạnh giường bệnh, Tống Mạn An vươn nhẹ bàn tay nhỏ chỉnh chỉnh lại tấm chăn mỏng trên người của Bạch Nhược Quân trầm ngâm nhìn anh tĩnh lặng khép mi trên giường mà lên tiếng: “Bộ kiếp trước tôi mắc nợ anh hay sao hả Nhược Quân?”
“Mà hiện tại dù ở đâu làm gì cũng chẳng thể xóa sạch được sự hiện diện của anh vậy?”
“Lúc tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-la-the-gioi-cua-anh/3476858/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.