Lòng dường như đã có một đáp án, mi mắt liền cụp xuống Bạch Nhược Quân trầm ngâm không biết phải mở miệng ra hỏi thế nào khi trước mắt đang có một một đống việc vồ vập diễn ra cùng một lúc, từ kinh hoàng đến khó lòng chấp nhận.
Nhưng rồi nhìn lại tình cảnh hiện tại, muốn tiến muốn lùi đều phải suy xét, Bạch Hạc Hiên cơ bản không dám mở miệng hỏi, vì anh sợ suy đoán trong lòng anh là thật. Mà chỉ biết lặng người đứng đó âm thầm đưa mắt mà nhìn Tống Mạn An trong vòng tay của Đặng Trạch Minh.
.....
Hai ngày sau, tang lễ của của Ninh Lâm diễn ra tại nhà riêng, nhưng vì thi thể của Ninh Lâm và Lý Vy khó tách rời, như nguyện ý của một người chết đi sợ rằng khó siêu thoát mà tang gia quyết định sẽ thêu hai thi thể và đem về chùa gửi gắm, cầu phúc lành cho cả hai.
Sau khi tang lễ kết thúc, Tống Mạn An ba ngày liền sau đó vẫn chẳng thể nào nguôi ngoai đi sự mất mác quá lớn này, đã ba hôm liền cô không thể nào chợp mắt nổi, đến ăn uống còn chẳng thể nuốt trôi, cứ thừ người ngồi ở một gốc khuất ôm lấy di ảnh của Ninh Lâm lặng lẽ mà rơi nước mắt.
Đặng Trạch Minh mấy ngày nay dù khuyên ngăn kiểu gì Tống Mạn An vẫn không chịu hiểu, vẫn một cố chấp mặc kệ luôn cả đứa bé trong bụng mình, Đặng Trạch Minh thật tình hết cách chỉ đứng ngoài cửa lặng lẽ nhìn Tống Mạn An đầy xót xa, lắc đầu thở dài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-la-the-gioi-cua-anh/3476850/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.