Chương trước
Chương sau
Đặng Trạch Minh, cúi nhẹ người ngồi xuống bên cạnh của Tống Mạn An dỗ nhẹ tâm trí, lấy chiếc điện thoại ra khỏi vòng tay cô: “An An, đưa anh điện thoại, anh gọi bác sĩ đến cho em có được không?”

Ngay lập tức liền gật đầu, Tống Mạn An không chậm trễ một phút giây nào mà đưa luôn điện thoại cho Đặng Trạch Minh: “Anh gọi bác sĩ đi... Bảo họ đến nhanh một chút... Lâm Lâm chắc là đau lắm không chịu nổi...”

Ở nơi này ra trung tâm thành phố thế nào chắc Đặng Trạch Minh hay bất kì ai cũng rõ, dù cho bấy giờ Ninh Lâm có còn hơi thở thì chắc chắn bác sĩ cũng chẳng đến kịp, chỉ có mình Tống Mạn An là không chịu hiểu điều đó mà thôi.

Huống hồ gì bấy giờ Ninh Lâm chỉ còn là một cái xác chờ ngày tự phân hủy.

Nhưng rồi nhìn lại Tống Mạn An thì cũng chẳng đành mà gọi bác sĩ thật, đau thương thì ai cũng chẳng thể tránh khỏi, nhưng dù sao cũng phải đưa Ninh Lâm về làm hậu sự.

Gọi lên bệnh viện xong, Đặng Trạch Minh đặt điện thoại sang một bên, cúi người anh đưa tay lau nhẹ đi dòng nước mắt trên khuôn mặt của Tống Mạn An ra sức trấn an dỗ dành: “An An, nghe lời anh em đứng lên trước đi, một lát nữa bác sĩ tới được không? Mùi máu ở đây rất tanh không tốt cho em và....!”

Lời định nói bỗng dưng đứt đoạn, Đặng Trạch Minh cẩn thận ngước lên nhìn Bạch Nhược Quân, may thay Bạch Nhược Quân vẫn chỉ để tâm đến Tống Mạn An mà không chú ý đến lời nói lấp lửng nửa vời của Đặng Trạch Minh.

Nhẹ thở ra một hơi Đặng Trạch Minh mặc cho Tống Mạn An vẫn cương quyết ngồi lì bên cạnh Ninh Lâm cưỡng chế ôm cô đứng lên.

Trong vòng tay của Đặng Trạch Minh, Tống Mạn An liên tục trì người xuống, tiếng khóc ngày càng một lớn hơn cô vùng vẫy: “Minh Minh thả em xuống, em muốn ở cạnh Lâm Lâm, anh ấy nằm dưới nền gạch lạnh lắm!”

“An An bình tĩnh lại đi em! Em bình tĩnh lại trước đi rồi chúng ta lại tìm cách giải quyết có được không em?” Đặng Trạch Minh trước sự khó chịu bức rức của Tống Mạn An vẫn cố gắng kiên nhẫn mà trấn an cô.

“Lâm Lâm anh ấy không ổn rồi thì chúng ta giải quyết thế nào được chứ? Lâu như vậy mà bác sĩ vẫn chưa chịu đến nữa!” Tống Mạn An vẫn một mực không chịu mà khó lớn ngoái đầu nhìn về phía của Ninh Lâm.

“Nhưng em cứ khóc như thế chúng ta cũng chẳng giải quyết được gì cả, Lâm Lâm cũng chẳng thể nào mở mắt ra nhìn em! Nghe lời anh đừng khóc nữa có được không?”

“Lâm Lâm nhất định sẽ không bỏ lại em một mình đâu!” Tống Mạn An liên tục lắc đầu phản bác lời của Đặng Trạch Minh.

“An An, em còn có anh, còn có con của mình nữa mà, làm sao em bảo mình có một mình được cơ chứ?” Lời nói vô tình không kiểm soát được tốt như lúc nảy, Đặng Trạch Minh lỡ lời mà nói ra sự tồn tại của đứa bé trong bụng của Tống Mạn An.

Bàn tay nhỏ của Tống Mạn An dường như là thói quen cũng theo lời của Đặng Trạch Minh mà đưa lên ôm lấy phần bụng hơi nhô cao được che chắn kĩ lưỡng trong lớp vải rộng của mình.

Hành động này của Tống Mạn An cùng lời của Đặng Trạch Minh làm cho Bạch Nhược Quân tạm thời lặng người mà suy ngẫm, tờ báo lúc sáng anh đọc được, cùng thông tin bấy giờ dường như là một sự trùng hợp đến khó lời giải thích.

Lòng dường như đã có một đáp án, mi mắt liền cụp xuống Bạch Nhược Quân trầm ngâm không biết phải mở miệng ra hỏi thế nào khi trước mắt đang có một một đống việc vồ vập diễn ra cùng một lúc, từ kinh hoàng đến khó lòng chấp nhận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.