Đặng Trạch Minh, cúi nhẹ người ngồi xuống bên cạnh của Tống Mạn An dỗ nhẹ tâm trí, lấy chiếc điện thoại ra khỏi vòng tay cô: “An An, đưa anh điện thoại, anh gọi bác sĩ đến cho em có được không?”
Ngay lập tức liền gật đầu, Tống Mạn An không chậm trễ một phút giây nào mà đưa luôn điện thoại cho Đặng Trạch Minh: “Anh gọi bác sĩ đi... Bảo họ đến nhanh một chút... Lâm Lâm chắc là đau lắm không chịu nổi...”
Ở nơi này ra trung tâm thành phố thế nào chắc Đặng Trạch Minh hay bất kì ai cũng rõ, dù cho bấy giờ Ninh Lâm có còn hơi thở thì chắc chắn bác sĩ cũng chẳng đến kịp, chỉ có mình Tống Mạn An là không chịu hiểu điều đó mà thôi.
Huống hồ gì bấy giờ Ninh Lâm chỉ còn là một cái xác chờ ngày tự phân hủy.
Nhưng rồi nhìn lại Tống Mạn An thì cũng chẳng đành mà gọi bác sĩ thật, đau thương thì ai cũng chẳng thể tránh khỏi, nhưng dù sao cũng phải đưa Ninh Lâm về làm hậu sự.
Gọi lên bệnh viện xong, Đặng Trạch Minh đặt điện thoại sang một bên, cúi người anh đưa tay lau nhẹ đi dòng nước mắt trên khuôn mặt của Tống Mạn An ra sức trấn an dỗ dành: “An An, nghe lời anh em đứng lên trước đi, một lát nữa bác sĩ tới được không? Mùi máu ở đây rất tanh không tốt cho em và....!”
Lời định nói bỗng dưng đứt đoạn, Đặng Trạch Minh cẩn thận ngước lên nhìn Bạch Nhược Quân, may thay Bạch Nhược Quân vẫn chỉ để tâm đến Tống Mạn An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-la-the-gioi-cua-anh/3476849/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.