Ngửa đầu chùi nhẹ đi nước mắt, Tống Mạn An bất chợt nhìn ra bên ngoài cánh cửa phòng lại có bóng người hắc vào dưới khe cửa do ánh đèn bên ngoài vẫn sáng, biết chỉ có thể là Đặng Trạch Minh nên cô mới lên tiếng.
Trên môi đem theo nụ cười, Đặng Trạch Minh mở cửa đi vào: “Là tôi....”
Vẫn còn ngồi trên giường chùi nốt đi số nước mắt còn vươn trên mi, Tống Mạn An với tay bật chiếc đèn ngủ ở đầu giường lên: “Giờ này mà anh vẫn còn chưa ngủ sao?”
Đặng Trạch Minh đi thẳng vào trong đặt túi hạt dẻ lên chỗ cạnh đèn ngủ, kéo nhẹ ghế ngồi xuống, rồi đưa mấy que thử thai đến trước mặt của Tống Mạn An, thấy cô vẫn cúi mắt chăm chăm nhìn, không có ý nghĩ sẽ vươn tay cầm lấy, Đặng Trạch Minh liền lay lay nhẹ mấy que thử thai, giật mình Tống Mạn An liền đưa tay cầm lấy miệng cũng không quên nói lời cảm ơn.
Đặng Trạch Minh ngồi nhìn biểu hiện chậm chạp của Tống Mạn An, nhìn kĩ lại hốc mắt của cô thêm lần nữa thì chợt hiểu ra, anh không nói gì, chỉ mỉm cười vươn tay lấy túi hạt dẻ đưa cho Tống Mạn An: “Tôi thấy cái này ở trên đường.... Mùi khá thơm.... Nghĩ là cô sẽ thích....”
Lần này Tống Mạn An đã điều chỉnh được tâm trạng, khóe môi gượng cười, Tống Mạn An nhận lấy túi hạt dẻ từ tay của Đặng Trạch Minh, cô đưa lên mũi ngửi ngửi qua quả thật rất thơm, cho tay vào trong túi cô lấy ra một hạt đưa cho Đặng Trạch Minh:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-la-the-gioi-cua-anh/3476820/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.