Khóe môi cong nhẹ, Tống Mạn An nhìn theo bóng lưng đã khuất của Đặng Trạch Minh.
Sau khi Đặng Trạch Minh rời đi không lâu, cánh cửa phòng có tiếng người gõ cửa, Tống Mạn An tuy không được khỏe nhưng vẫn gượng dậy trèo xuống giường đi mở cửa, cửa vừa mở Tống Mạn An đã thấy một chén cháo nghi ngút khói, mùi thơm phảng phất lan rộng khắp nơi mà vội đưa tay muốn đỡ lấy thay cho dì Phương.
Nhưng tay còn chưa chạm vào được chén cháo, Tống Mạn An đã phải rụt hai tay của mình về khi nghe thấy lời của dì Phương: “Cháo nóng, cô vào trong đi nhỡ bị bỏng cậu chủ lại trách tôi!”
Tống Mạn An sợ nhất là liên lụy đến người khác, nghe dì Phương nói vậy cô cũng không bướng nữa mà liền đi vào trong, có lẽ vì đói mà cô liền ngồi xuống sofa chờ đợi chén cháo từ tay của dì Phương, sau khi đặt chén cháo lên bàn dì Phương còn không quên dặn dò: “Cô ăn đi, nếu còn đói hay cần gì thêm gì cứ gọi tôi, tôi ở dưới nhà!”
Sau khi Tống Mạn An gật đầu, dì Phương liền rời khỏi căn phòng, Tống Mạn An bấy giờ một mình trong căn phòng xa lạ cùng một chén cháo thơm phứt, cô cũng chẳng nghĩ nhiều mà liền đưa tay cằm muỗng lên cặm cúi ăn như đã đói mấy ngày mà ăn, chén cháo còn chưa cạn không hiểu thế nào Tống Mạn An lại cảm thấy khó chịu ở cổ họng, chính là cảm giác buồn nôn, ngay lập tức xác định vị trí của nhà vệ sinh Tống Mạn An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-la-the-gioi-cua-anh/3476818/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.