“Còn cô.... Tôi có thể gọi cô là gì?”
Tống Mạn An ngồi trên giường lau xong nước mắt liền cuộn chặt mấy tờ khăn giấy định cầm trong tay chờ lát nữa tìm chỗ vứt thì không ngờ Đặng Trạch Minh lại chòm người lấy mấy tờ khăn giấy từ trong tay cô bỏ sang một bên: “Bẩn tay!”
“Cô vẫn chưa nói cho tôi biết cô tên gì?” Thấy Tống Mạn An vẫn không có dấu hiệu muốn đáp lại lời mình Đặng Trạch Minh lần nữa kiên nhẫn mà nhắc lại.
“Tống Mạn An!” Trước lời chân thành hai lần của Đặng Trạch Minh cuối cùng Tống Mạn An cũng thỏa hiệp mà cho anh ta biết tên.
“Vậy tôi gọi cô là An An nhé?” Đặng Trạch Minh không ngại thân thiết ở cách gọi tên mà đưa ra ý kiến.
Thấy Tống Mạn An ngồi mãi trên giường vẫn không co lấy bất kì một động thái nào cho thấy cô có đồng ý hay không đồng ý, cho nên Đặng Trạch Minh liền xem như cô không nói gì thì đã ngầm đồng ý.
Thân thiết một chút! Đặng Trạch Minh rất vui!
Khóe môi đã cong lên nhưng rồi lại nhìn thấy Tống Mạn An vẫn ủ rũ ngồi trên giường, Đặng Trạch Minh liền thu hồi lại nụ cười sắp bung xõa của mình.
Đặng Trạch Minh nhìn thấy được Tống Mạn An đang rất kiệm lời với mình nên đã chủ động tiếp tục lên tiếng lân la hỏi thêm chút chuyện để xoa dịu bớt đi không khí cô quạnh, ủ dột hiện tại trong căn phòng: “An An, khi nảy cô có biết trời đã tối rồi không? Ở đây lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-la-the-gioi-cua-anh/3476817/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.