Hít một hơi thật sâu, Bạch Nhược Quân ổn định lại tinh thần, khóe môi cong nhẹ nhưng lại chẳng giấu nỗi sự ưu phiền:“Ăn nói buông thả! Tống Mạn An cô đúng là không tỉnh táo, không tỉnh tái đến hồ đồ luôn rồi!”
“Đừng nằm đây nói điên nói khùng nữa, lo cố mà giữ sức để phối hợp với bác sĩ đi!”
“Công việc tôi sẽ sắp xếp người khác để bàn giao, từ nay cô không cần đi làm nữa!”
Cười nhạt Tống Mạn An mấp máy môi:“Anh muốn nuôi tôi sao?”
“Dù sao cũng không để cô chết đói!” Nói rồi Bạch Nhược Quân liền đứng lên, khom người kéo kéo tấm chăn chỉnh lại cho Tống Mạn An anh nói thêm:“Nghỉ ngơi đi, tối tôi lại qua đây thay thuốc cho cô! Khôn hồn thì liệu mà ngoan ngoãn nghe lời, nhớ chưa?”
Sau nghi xác nhận Tống Mạn An không có bất kì biểu cảm nào của sự chống đối, Bạch Nhược Quân mới an tâm xoay lưng rời đi.
Ra khỏi phòng của Tống Mạn An, Bạch Nhược Quân liền quay trở lại phòng của mình.
Hôm nay hay cũng có thể là mấy ngày tới chắc là anh không thể đến Bạch Thị được nữa rồi, công việc chắc chắn không tránh khỏi sự gián đoạn nhưng dù sao anh cũng không yên tâm để lại mình Tống Mạn An còn đặc biệt là lúc cô đang không thể tự kiềm chế bản thân mình được.
Thở dài một hơi, Bạch Nhược Quân sau khi gọi điện thoại giao phó lại công việc cho trợ lí Hồng xong xuôi anh liền đi vào nhà vệ sinh để thay ra bộ quần áo đã khô màu máu của mình.
Từ trong nhà vệ sinh Bạch Nhược Quân vừa tắm xong người còn đang ướt, mái tóc thay nhau mà nhiễu giọt, Bạch Nhược Quân đi lại cạnh giường mà ngồi xuống, tóc vẫn chưa chịu xấy khô, anh đã theo thoái quen mà từ trong hộc tủ lấy ra tấm ảnh của Lý Vy.
Hai tay nâng niu anh chăm chăm nhìn một lúc, hơi thở nồng đậm anh trầm tư:“Vy Vy mọi chuyện tại sao lại trùng hợp đến như vậy chứ? Tại sao cứ phải là Tống Mạn An mà không phải một ai khác?”
Nếu không phải cái chết đột ngột của Lý Vy có lẽ bây giờ Tống Mạn An và anh vẫn là những người bạn tốt của nhau và có cả Ninh Lâm nữa.
Cái chết của Lý Vy bất ngờ đến nổi Bạch Nhược Quân cùng lúc phải chịu đựng sự mất mác đến từ người mình yêu, và cả tình bạn tưởng chừng không có gì phá vỡ giữa mình và Ninh Lâm, và còn có cả một Tống Mạn An trước nay vẫn cứ luôn cứ vô tư bám riết lấy anh không rời.
Bạch Nhược Quân vẫn còn đang bận rộn không ngừng sắp xếp lại những suy tư ngỗn ngang đang bay nhảy trong đầu mình, thì chợt cánh cửa phòng anh bị một lớn lực đạo khá lớn tấn công mà bật ra, giật mình tấm hình bấy lâu nay vẫn được Bạch Nhược Quân luôn luôn trân trọng nâng niu bỗng trượt tay nhà rơi xuống sàn nhà mà vỡ tan.
Người ngoài cửa đang hầm hầm tiến đến chỗ của Bạch Nhược Quân không ai khác chính là Ninh Lâm, chuyện là người bác sĩ khi nảy đến khám cho Tống Mạn An vô tình lại quen biết với Ninh Lâm anh trong lúc đổi ca làm việc có nói chuyện qua với nhau một lúc, không ngờ lại từ miệng người khác anh biết được Tống Mạn An đang trong tình trạng trầm cảm nghiêm trọng.
Bước chân Ninh Lâm vội vã đằng đằng sát khí đang dần tiến tới, nhân lúc Bạch Nhược Quân vẫn còn chưa kịp trở tay Ninh Lâm đã túm cổ áo của Bạch Nhược Quân lôi đầu anh đứng lên, không một lời giải thích lòng bàn tay đã xiết chặt thành nắm đấm, lực đạo không một chút nương sức Ninh Lâm đấm thẳng vào Bạch Nhược Quân hai cái liền, Bạch Nhược Quân ngay lập tức chao đảo bước chân, khóe môi bật cả máu, đưa tay chùi nhẹ khóe môi, Bạch Nhược Quân đảo đảo đầu lưỡi trong khoang miệng mà phun ra một ngụm máu tươi.
Đôi mắt như dao gâm sắc lạnh, Bạch Nhược Quân cũng chẳng có lấy một lời mà lao đến đấm thẳng vào mặt của Ninh Lâm vẫn còn đang đứng đấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]