“Là do em đã tự chôn chân mình trong chính ước vọng của bản thân!”
Bóng lưng cứng rắn của Ninh Lâm bỗng dưng lại run run nhẹ, anh quay người đối diện với Tống Mạn An: “Nếu như được chọn lại liệu em có cân nhắc đến lời của anh năm xưa không?”
Mi mắt khép hờ Tống Mạn An gục đầu cười nhạt, giương cao đôi mắt đã thấm đẫm buồn đau từ khi nào, cô nhìn Ninh Lâm mà nhàn nhã: “Em của thời điểm đó không thể lường được tương lai!”
“Huống hồ gì cuộc đời làm gì có hai từ “nếu như” chứ....”
“Em không thể thay đổi được cục diện, anh lại càng không....”
“An An, nếu có một ngày em thật sự hối hận hãy đến tìm anh, anh đưa em đi!” Lời nói cuối cùng vừa dứt, Ninh Lâm liền kéo rèm ra, tấm rèm duy nhất ngăn cách giữ hiện tại và quá khứ ngay lập tức đứt đoạn.
Ninh Lâm đi ngang qua chỗ Bạch Nhược Quân đang ngồi không nhanh không chậm mà bảo: “Chân em ấy bị thương khá nặng nếu được thì tạm thời hãy hạn chế di chuyển lại đi!”
Ngồi xuống bàn làm việc Ninh Lâm lấy giấy bút ghi thêm toa thuốc, đứng lên đi đến chỗ của Bạch Nhược Quân chìa toa thuốc ở trước mặt anh: “Em ấy dù sao cũng là phụ nữ chân yếu tay mềm, có nóng giận cũng đừng nên đem trút giận lên người của em ấy!”
Bàn tay có chút nặng nhọc Bạch Nhược Quân chậm rãi mà vươn lên cầm lấy toa thuốc, mắt đối mắt với Ninh Lâm anh thờ ơ: “Nặng nhẹ tôi biết tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-la-the-gioi-cua-anh/3476776/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.