Càng nghĩ Tống Mạn An càng nhận thức rõ là do bản thân mình tơ tưởng quá nhiều, có hi vọng nên mới có thất vọng.
Nhưng rồi nghĩ lại cô hi vọng cái gì ở anh để rồi lại thất vọng như thế chứ?
Hi vọng anh yêu cô sao?
Thật nực cười!
Tự nghĩ rồi lại tự cười giễu chính mình, nhưng rồi hành vi nhỏ của Tống Mạn An lại vô tình khiến cho Bạch Nhược Quân ngồi bên cạnh chú ý đến, ánh mắt từ khi nào không biết đã đặt gọn lên người của cô.
Không khí trong xe có chút ngột ngạt, Tống Mạn An bất chợt bắt gặp ánh mắt của Bạch Nhược Quân thoáng qua mà liền hạ cửa kính xe xuống tìm chút dễ chịu.
Ngồi trên xe Bạch Nhược Quân kiên nhẫn nhích xe từng tí từng tí một trong dòng xe tấp nập trên đường cao tốc, mất khoảng hơn một giờ đồng hồ để tách mình ra khỏi dòng xe kẹt cứng, Bạch Nhược Quân không lái xe về thẳng biệt thự mà lại bẻ cua vòng xe đến bệnh viện.
Tống Mạn An ngồi nhìn đoạn đường thênh thang trước mắt, có lẽ cũng rõ ý định của Bạch Nhược Quân nhưng rồi cũng lười lên tiếng.
Bánh xe đã dừng lại trước cánh cửa lớn của bệnh viện tự khi nào nhưng còn Tống Mạn An thì vẫn thừ người ngồi lì ở trên xe, đến một chút động thái cũng chẳng có, Bạch Nhược Quân sau khi quan sát thái độ của cô thì có phần hơi bất nhẫn nhưng rồi anh cũng mở cửa xe đi xuống vòng sang bên kia của cánh cửa bên phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-la-the-gioi-cua-anh/3476775/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.