Gượng cười đầy tủi nhục, Tống Mạn An dù có trăm cái miệng lúc nào thì cũng chẳng thể nào tự rửa oan cho chính mình.
Chỉ cần là Bạch Nhược Quân anh muốn thì đều chính là như ý muốn của anh!
Tống Mạn An ngoài nhẫn nhịn ra cô thật không có tư cách để chống đối.
Lòng đầu chua chát Tống Mạn An cười không ra tiếng, cả khuôn mặt bơ phờ đến độ thương tâm, cố cắn chặt răng, nén lòng, cô mỉa mai: “Sao nào? Anh muốn “làm” tôi lắm rồi hả?”
“Cần thì cứ nói tôi đáp ứng chứ vòng vo làm gì cho mệt thân!”
“Tôi ấy mà cũng chẳng phải loại gái đứng đắng gì. Dù là Tô tổng, Bạch Nhược Quân anh hay bất kì một thằng đàn ông nào ở ngoài đường thì cũng vậy thôi, chỉ là chịu khó nằm dưới thân người ta rên rỉ một chút thôi mà!”
“Có gì đâu mà khó khăn!”
Lời ở đầu môi vừa dứt Tống Mạn An liền tự giễu cợt bản thân mình, không biết từ lúc nào chính cô lại có thể phát ra những lời lẽ dung tục đầy bệnh hoạn như thế chứ!
Cười nhạt Tống Mạn An cúi đầu rũ rượi.
Còn Bạch Nhược Quân thì khác, anh chính là câm ghét cái thái độ mang đầy mỉa mai đến bất cần của cô hiện tại. Cánh tay nổi đầy gân xanh, bất ngờ Bạch Nhược Quân xiết chặt lấy cần cổ của Tống Mạn An mà hét lớn: “Tống Mạn An, lời lẽ của cô thật rẻ mạt thấp kém!”
“Một nhân cách bẩn thỉu, bẩn thỉu đến gớm ghiếc!”
“Cô muốn rên rỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-la-the-gioi-cua-anh/3476773/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.