Hắn trầm mặc nhìn ta, giữa hai hàng lông mày mang theo nét buồn phiền, ta lập tức ngậm miệng không nhắc đến vấn đề này nữa.
Hai người chúng ta cứ như vậy lặng lẽ bước về phía trước.
Cuối cùng hắn cũng không chịu nổi đành cất lời: “Ngươi không có chuyện gì muốn nói với ta thật hả?”
Ta cẩn thận ngẫm nghĩ, dò xét hỏi: “Thật ta hơi sợ, vì mình đã để điện hạ chờ lâu đúng không?”
Hắn nheo mắt: “Không phải chuyện này”
Ta lại ngẫm nghĩ một lát: “Vậy thì là… Tết nguyên tiêu điện hạ có thấy vui không?”
Hắn nhắm mắt lại, bất lực nói: “Ngươi chỉ nghĩ được mấy chuyện này thôi sao?”
Ta thật thà gật đầu.
Hắn nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, nhắc nhở ta: “Ngày mai các ngươi phải lên đường về Bắc Cương rồi sao?”
Nghe hắn nói vậy ta lại không tài nào nén nổi sung sướng, ngữ điệu cũng trở nên vui tươi hơn nhiều: “Phải, sáng sớm ngày mai đi rồi”
Hắn bất chợt dừng bước làm ta cũng phải dừng lại theo. Đúng lúc ngẩng lên nghi hoặc nhìn hắn, người nọ không biết từ lúc nào đã áp sát gần hơn, ta vô thức định lùi về sau liền bị hắn bế thốc lên vai: “Ngươi không biết đường nói với ta một tiếng hay sao?”
Trong lòng ta thầm nghĩ, hà cớ gì phải thông báo với hắn một tiếng cơ chứ, rõ ràng không phải chê ta phiền phức sao? Nhưng hắn lại dùng hai phần sức xốc ta lên vai, ta không lo mình không thể không đánh được hắn, nhưng chỉ sợ là đánh không lại, bèn bóc mẽ: “Chẳng phải điện hạ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-toi-ngay-ve/1200343/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.