Vũ Minh nghe thế nhướng mày 1 cái, cũng không nói gì. Dù sao hắn đã nói để cho nàng quyết định.
“Còn đứng ở đó làm gì? Còn không mau tới?”. Lý Thanh Dương nghe thế nhìn về phía tên kia lớn giọng quát. Máu mà thôi, cũng không phải độc dược. Uống liền uống chứ sao, còn hơn là chết ở chỗ này.
Tên kia run rẩy đi tới, hắn vừa mừng vừa sợ. Nhưng nghĩ tới, mấy người Vũ Minh lời nói cũng không cần thiết lừa gạt hắn, hơn nữa có Lý Thanh Dương tại đây, hắn cũng không cần lo lắng cái gì.
Hít sâu 1 hơi, đem ly ‘nước’ uống hết, tuy rằng rất nhục nhã, nhưng hắn nhất định phải nhịn xuống.
Nhìn tên kia uống sạch, Vũ Minh bàn tay nhanh chóng đưa ra đánh tên kia nhất chưởng, ngay sau đó tên kia như diều đứt dây bay ra ngoài, nôn ra vài ngụm máu. Nhìn qua khá là chật vật, nhưng cũng không có bị thương quá nặng.
Lý Thanh Dương đôi mắt lóe lên vẻ tức giận, rất nhanh liền thu liễm lại.
Thấy thế, Vũ Minh trong lòng mắng 1 tiếng “cáo già”, rồi mở miệng lạnh lùng nói.
“Đây là cuối cùng cơ hội, tốt nhất đừng để ta gặp lại ngươi”. Vũ Minh nhìn tên kia lạnh lùng nói.
“Ha ha, vậy nhiều đa tạ Vũ Minh tiểu hữu, như vậy ta cũng không quấy rầy rồi”. Lý Thanh Dương cười lớn nói.
Vũ Minh không nói gì, lạnh nhạt nhìn hắn rời đi, đôi mắt lóe lên chút sát khí liền biến mất. Hắn khóe môi khẽ nhếch lên.
Xem ra, cần đem thứ kia ra dùng 1 lần rồi.
“Uy, Vũ Minh, cứ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-te-vu-tru/1377415/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.