Gạt bỏ suy nghĩ linh tinh trong đầu, ánh mắt Bạch Tử nhìn về phía Song Dực Sư Ưng Vương khẽ nheo lại.
Biển xung quanh nó rung động dữ dội, trên người nó tỏa ra 1 loại áp lực nghiền ép hết thảy, nhưng đáng tiếc nó nằm ở trong Vực của Bạch Tử, mà Bạch Tử là cấp độ gì?.
Mặc dù nhìn không ra, nhưng Vũ Minh dám khẳng định, con hàng này thực lực ít nhất cũng đạt tới Thánh Hoàng cấp bậc.
Đương nhiên, đó chỉ là suy đoán của hắn.
Chưa nói tới Bạch Tử xuất thủ sẽ phải trả giá gì, xuyên qua thời gian, còn lại là người của vũ trụ hải, vốn đã không nên tồn tại, hiện tại xuất thủ, cái giá phải trả hẳn là rất nặng.
Nhưng nếu như Bạch Tử đã có ý định xuất thủ, cái giá phải trả hẳn là nằm trong sức thừa nhận của hắn.
Tại sao Vũ Minh đoán được Bạch Tử có ý định xuất thủ? Đơn giản vì nhìn trên bầu trời cái kia khổng lồ vòng xoáy.
Hắn dám chắc, sở dĩ mấy người Quân Tinh Trúc cảm nhận không được là do Bạch Tử dùng Vực bảo hộ bọn họ, nếu như hắn thu lại Vực, toàn bộ vùng biển này cũng bị hóa thành đất bằng.
Đó cũng chỉ là áp lực từ nó tỏa ra mà thôi.
Chân chính sức mạnh của nó, 1 chiêu này cũng đủ làm trái đất chia thành hàng tỉ tỉ mảnh vỡ.
“Grào”.
Song Dực Sư Ưng Vương quay đầu nhìn về phía Vũ Minh gầm lên 1 tiếng.
Con quái vật còn lại cũng không có dám lên tiếng, bất kể là Bạch Tử, vẫn là Song Dực Sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-te-vu-tru/1377330/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.