Trong khuôn viên trường. Khắp nơi đều rôm rả tiếng học sinh, tràn đầy không khí thanh xuân, Giang Hà bình tĩnh bước ra, trông chẳng ăn nhập mấy với cái không khí này. “Tên kia, ngươi 12 học lớp 2 sao?” Hai học sinh đột nhiên nhảy ra chặn đường Giang Hà. “Các ngươi là?” Giang Hà nhướng mày hỏi. “Ha, không cần quan tâm chúng ta là ai.” Một học sinh trông rất đô con lấy ra một phong thư nhét vào tay Giang Hà, nhàn nhạt nói: “Tiết học tiếp theo giao cái này cho Tô Tiểu Mạt lớp ngươi.” “Nhớ kỹ, nếu không đưa sai rồi thì người đẹp mặt chính là ngươi.” Học sinh bên cạnh cười lạnh uy hiếp hắn một câu. Sai đó chẳng đợi Giang Hà đáp lời, bọn họ đã rời đi. “Ngươi nói Tô Tiểu Mạt kia sẽ đồng ý sao?” “Cứ chờ xem.” Hai người bọn họ nhanh chóng đã biến mất nơi ngã rẽ, Giang Hà còn đang sững sờ. Bệnh thần kinh à! Trường học đúng thật là loại người nào cũng có, có điều rõ ràng chỉ số IQ này còn thấp hơn mức trung bình. Giang Hà lắc đầu, thuận tay ném phong thư kia vào thùng rác bên cạnh, thời gian quý báu của hắn làm sao có thể lãng phí chỉ để đi gửi mấy bức thư tình của đám lưu manh chứ. ... Ngoài khuôn viên trường. Sau khi sắp xếp thỏa đáng, Giang Hà liền ra ngoài thành. Trải qua sự rèn luyện chăm chỉ của ngày hôm qua, hắn đã đạt tới trạng thái phóng xạ 13,2%, thể lực so với ngày hôm qua cũng tốt hơn một chút. Tuy nhiên điều quan trọng nhất hôm nay không phải luyện tập mà là để xác nhận một điều. “Vèo.” Hành động không kiêng nể của Giang Hà rất nhanh thu hút một con chuột đen. “Bịch!” Con chuột đen lao đến như một con lợn rừng. Giang Hà quét mắt nhìn một cái, thân hình căng cứng bất động, tay phải theo bản năng siết chặt lại. 10 mét… 5 mét... 3 mét… “Hú!” Cả người con chuột đen nhảy lên, một mình nhào tới đây. “Chính là lúc này!” Đôi mắt Giang Hà sáng lên một tia lạnh lẽo, trực tiếp kích hoạt vòng hắc ám trong cơ thể. “Ám dạ!” “Ong.” Ánh sát lưu chuyển, bóng tối bao trùm! Bóng tối đáng sợ kia lại ập đến, khiến con chuột đen đang tấn công kia trở nên hoảng loạn, chắc chắn là bị ảnh hưởng rồi. Trời giờ cũng đã tối, nhưng trong mắt Giang Hà hiện tại chẳng có mấy thay đổi. Hắn vẫn có thể nhìn thấy từng động tác của con chuột đến, thậm chí là cực kỳ rõ ràng! “Thời cơ tới rồi!” Giang Hà từ một góc độ quỷ dị cắp vào, mà con chuột đen đối với hành động của Giang Hà căn bản là không có phản ứng gì, cứ như vậy tùy ý để Giang Hà tiếp cận. “Phốc!” Một nhát xuyên người, sau đó Giang Hà nhanh chóng thoát ra. “Chít chít.” Con chuột đen điên cuồng hét lên. “Thành công rồi.” Đôi mắt Giang Hà sáng rực cả lên. Chỉ cần kích hoạt vòng hắc ám, khi ấy bóng tối sẽ bao trùm lại, nếu có người hoặc là con thú ở đó, nhất định chúng sẽ mất đi tầm nhìn tạm thời, sẽ không thấy bất cứ thứ gì! Tuy rằng nguyên lý và nguồn gốc của vòng hắc ám còn đang phải nghiên cứu thêm, nhưng Giang Hà chắc chắn sở hữu một thứ có sức chiến đấu mạnh mẽ. Giang Hà âm thầm kích động. Sự tồn tại của vòng hắc ám cũng coi như yểm trợ thêm cho việc săn bắn nguy hiểm của hắn. Sau khi nghiên cứu về vòng hắc ám xong, Giang Hà liền bắt đầu đi săn giết hung thú, có điều hắn còn cần một thời gian dài nữa để tiến đến trạng thái phóng xạ 100%. ... Vùng ngoại ô. Thời gian một ngày trôi đi thật nhanh. “Xoạt!” Giang Hà thuận lợi xử lý nốt đầu của con chuột đen, trải qua hai ngày săn bắn, hắn đã am hiểu hết tất cả về loại chuột đen, tốc độ cũng nhờ vậy mà đã cải thiện đáng kể. “Tinh.” “Cảnh giới của năng lượng tối: Trạng thái phóng xạ đạt 18%.” Không tồi! Chỉ một ngày hôm nay đã tăng 4.8% Mọi thứ đang rất thuận lợi! Đầu tiên vì hắn vốn là một tuyển thủ khá chuyên nghiệp! Lại trải qua mấy lần giao chiến cùng chuột đen, hiện giờ hắn quá quen thuộc loại chuột đen kia, dù cho có nhắm mắt cũng có thể đánh trúng điểm chết, nhờ vậy mà tốc độ săn chuột đen tăng vượt bậc. Còn về phương diện khác là vì hôm nay có điểm kỳ lạ. Ở đây không có những kẻ tu luyện khác, đến người qua đường cũng không, chỉ có liên tiếp những con thú dữ như mặc cho hắn săn giết, ngay cả những con thú dữ hung bạo hơn cũng không thấy! Bình thường lúc hoàng hôn buông xuống là dễ phát sinh chuyện nhất, bởi thời điểm này mọi người đều trên đường về lại thành phố nên dễ phát sinh tranh chấp. Nhưng hiện tại vẫn chẳng có gì! “Mọi thứ không đúng lắm, ta vẫn nên về trước vậy.” Giang Hà híp mắt lại. Vẫn còn một khoảng thời gian nữa trời mới tối hoàn toàn, nhưng Giang Hà nhạy bén phát giác được một ít vấn đề, liền nhanh chóng rút đi, dù sao đi bộ cũng chưa đến mười phút. “Xoạt!” Đột nhiên cả bầu trời trở nên sáng rực. Giang Hà quay đầu nhìn lại, ở phía sâu trong vùng ngoại ô, một đường sáng màu trắng đáng sợ dị thường lóe lên, sáng đến chói mắt, vậy mà ngọn núi trước mắt kia lại bị chém thành hai nửa! Ngay sau đó, cùng một tiếng nổ chói tai vang lên, kéo theo những tiếng gầm rú kinh hoàng, khiến kẻ khác kinh sợ. “Chuyện này…” Giang Hà nhìn đến hãi hùng. Chém đứt đôi cả ngọn núi sao? Đây là cấp bậc gì chứ? “Ong.” Những dao động của vụ nổ đột ngột vỡ ra từ hướng đó. “Không hay rồi!” Sắc mặt của Giang Hà nhanh chóng thay đổi. Chỉ thấy nơi chúng đi qua vô số đồi núi, giống như gặp động đất mà sụp đổ, dù cho hiện tại khoảng cách xa như vậy, hắn cũng có thể cảm nhận được sự kinh hoàng sụp đổ. Nhanh! Thật sự quá nhanh! Với cái tốc độ này, e là vài giây nữa thôi sẽ lan đến chỗ của hắn. “Phải chạy trốn!” Không có một chút do dự nào, Giang Hà xoay người liều mình chạy, sau lưng ập đến từng đợt như những cơn sóng thần, theo sát phía sau. “Chạy! Chạy! Chạy!” Da đầu Giang Hà tê dại, điên cuồng chạy thoát thân. Hắn biết vùng ngoại ô vốn rất nguy hiểm nhưng không nghĩ tới, mới tu luyện ở đây đến ngày thứ hai, đã gặp loại tai họa kinh khủng như vậy! Rốt cuộc thì cường giả ở cấp bậc nào mà khủng bố đến thế! Ba giây! Hai giây! Một giây! Giang Hà vừa chạy được hơn trăm mét, dao động phía sau đã ập đến. “Tiêu rồi!” Giang Hà thấy lạnh cả sống lưng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]