Chương trước
Chương sau
Ý chí linh hồn của Triệu Phong cũng không có lâm vào hôn mê, mà là chìm vào bên trong ngân cầu mộng huyễn, nhìn thấy được một vài hình ảnh mơ hồ… Đó là một mảnh chiến trường hỗn loạn, một mảnh mờ mịt tối tăm, khiến cho Triệu Phong cảm giác áp lực vô cùng.

Ầm ầm!

Chiến trường không nhìn thấy điểm cuối, chỉ có vô tận thanh âm ầm ầm ngập trời. Trên chiến trường có các thân ảnh vĩ ngạn hình thái khác nhau, bọn họ đánh nhau đến mức thiên băng địa liệt, nhật nguyệt thất sắc, thời không vỡ tan. Đang đứng ở trong này, Triệu Phong thậm chí cũng không phân rõ đâu là trời, đâu là đất.

- Thật mạnh! Đây rốt cuộc là trận đại chiến như thế nào?

Tâm thần Triệu Phong chấn động mãnh liệt, những thân ảnh mà hắn nhìn thấy trong trận đại chiến này, toàn bộ đều có được lực lượng viễn siêu cấp bậc Thần Chủ bình thường.

Đột nhiên, trung tâm chiến trường vô biên vô tận kia chợt truyền đến một cỗ ba động kinh động thiên địa, khiến tâm thần Triệu Phong run rẩy mãnh liệt, không nhịn được nhìn lại.

Ầm ầm!

Chỉ thấy tại trung tâm chiến trường, một tôn hư ảnh Thần Ma to lớn khôn cùng đang phóng xuất ra một đoàn lực lượng hỗn độn hư vô. Giờ phút này, thiên địa bốn phía tan vỡ, những thân ảnh ở phụ cận đều nhanh chóng rời xa hư ảnh Thần Ma kia.

Oanh!

Đoàn lực lượng hỗn độn hư vô kia trong nháy mắt băng qua cự ly cực xa, phá hủy sạch sẽ tất cả mọi thứ trên đường đi, đi tới một bên kia của chiến trường. Ở đó cũng đồng dạng có một tôn hư ảnh thật lớn mơ hồ không rõ ràng. Đột nhiên, trên phần đầu hư ảnh mơ hồ kia chợt lóe lên hai đốm quang mang màu sắc mộng huyễn sáng lạn.

Ông!

Từng tầng từng tầng quang vụ mộng huyễn kỳ diệu không ngừng chậm rãi lan tràn ra, đem không trung đại địa một mảnh ảm đạm thất sắc bao phủ lên một tầng màu sắc huyễn lệ. Đột nhiên, tất cả các màu sắc huyễn lệ chợt tụ tập lên trên tầng lực lượng hư vô hỗn độn kia.

Sau một khắc, cỗ lực lượng hư vô hỗn độn kia đã biến thành một đoàn thải sắc mộng huyễn. Chỉ cần một tia gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến cho đoàn thải sắc mộng huyễn này biến mất không còn. Thật giống như cỗ lực lượng kia chỉ là một loại hư huyễn, chỉ cần khẽ đụng vào một chút, sẽ giống như một giấc mộng, dễ dàng tiêu tán.

- Dễ dàng như vậy… cỗ lực lượng này, chẳng lẽ chính là…

Cặp mắt Triệu Phong mở to, tâm hồn ý thức run rẩy mãnh liệt. Suy nghĩ của hắn gần như ngưng kết lại, tất cả mọi thứ trong thiên địa phảng phất cũng như chậm lại vậy. Mà Triệu Phong vẫn gắt gao nhìn một màn kia, quên mất thời gian. Một màn này phảng phất như đã trải qua một năm, mười năm, hay là trăm năm…

Mà trong khoảng thời gian này, từng cỗ từng cỗ cảm ngộ thâm ảo kỳ diệu cũng chậm rãi tiến nhập vào trong linh hồn của Triệu Phong.

o0o

- Thời Gian Phong Trảm!

Mộ Cốc tay cầm Mảnh vỡ Tổ khí chém mạnh ra một đạo Thời Gian Chi Nhận vặn vẹo. Đạo Thời Gian Chi Nhận kia, không đếm xỉa đến hạn chế trong thiên địa, có lực lượng phá hủy tất cả. Nhưng thời điểm đạo Thời Gian Chi Nhận này cắt lên trên người Vũ Hành, lại giống như một ngọn núi lớn đột nhiên biến thành một hòn sỏi nhỏ vậy, rơi xuống nước, chỉ dẫn phát lên một tia rung động nhàn nhạt mà thôi.

- Lực lượng Thái Cổ Tộc thật đáng sợ!

Trong lòng Tân Vô Ngân thất kinh. Theo như lời do chính Vũ Hành nói, hiện tại hắn chỉ có hai ba thành lực lượng huyết mạch của Thái Cổ Tộc mà thôi. Nếu như là Thái Cổ Tộc chân chính, như vậy sẽ khủng bố đến thế nào? Thảo nào tại Thời đại Thái Cổ Man Hoang, Thái Cổ Thần Tộc có thể ngạo thị Vạn Tộc, không ai dám tranh phong!

Hưu hưu hưu!

Thân hình Tân Vô Ngân rất nhanh di động, không ngừng điểm ra từng đạo từng đạo quang chỉ thật lớn đủ mọi màu sắc. Mỗi một đạo quang chỉ cũng đều ẩn chứa lực lượng huyết mạch Cự Thần Tộc cường đại, còn có một tia Pháp tắc. Mỗi một chỉ này gần như đều có thể giết chết cường giả Cổ Thần Cửu giai bình thường.

- Một đám kiến hôi các ngươi, cũng dám tranh phong với ta sao?

Vũ Hành cười lớn một tiếng, khí tức Thái Cổ bá đạo ngạo nghễ trong cơ thể đột nhiên trùng kích thẳng ra. Một tay hắn mạnh mẽ vung lên trong hư không, một đạo quang ba kim ngân trực tiếp xuất hiện, mạnh mẽ công kích ra bốn phương tám hướng xung quanh.

Oanh! Phanh! Oành!

Công kích do Tân Vô Ngân thi triển ra nhất thời đều tan vỡ yên diệt.

Nhưng Vũ Hành vừa mới giải quyết xong công kích của Tân Vô Ngân, bên kia, công kích của Mộ Cốc cũng đã hàng lâm tới.

- Chúng ta chỉ cần chế trụ hắn một lúc, đến lúc đó lực lượng huyết mạch Thái Cổ của hắn tiêu hao hết, chúng ta sẽ đạt được thắng lợi!

Mộ Cốc truyền âm cho Tân Vô Ngân. Một chọi một, bất kỳ người nào trong bọn họ cũng đều không phải là đối thủ của Vũ Hành.

- Khốn kiếp! Nếu không có Tân Vô Ngân, ta nhất định có thể đánh bại Quang Tộc!

Trong lòng Vũ Hành có chút phẫn nộ. Trước đây, Mộ Cốc đã bị hắn đánh lén trọng thương, tốc độ bị ảnh hưởng không nhỏ. Nếu như một đối một mà nói, hắn tuyệt đối có thể nhanh chíng đánh bại Mộ Cốc, cướp đoạt Mảnh vỡ Tổ khí.

Hưu!

Trong nháy mắt, đạo Thời Gian Chi Nhận kia đã phóng tới trước mặt Vũ Hành. So với Tân Vô Ngân, công kích của Mộ Cốc tương đối phiền phức hơn. Đạo Thời Gian Chi Nhận kia ẩn chứa lực lượng Pháp tắc Thời Gian vô cùng cường đại, khiến cho Vũ Hành không kịp ngăn trở, chỉ có thể mạnh mẽ thừa nhận.

- Hai người này đều nắm giữ lực lượng Pháp tắc, kinh nghiệm chiến đấu cũng vô cùng phong phú, có chút khó chơi… Nhưng kẽ hở, vẫn phải có…

Sắc mặt Vũ Hành khẽ trầm xuống, âm thầm suy tư. Hắn khẽ thôi động Thái Cổ Thần Ma Thể, mạnh mẽ thừa nhận một kích của Mộ Cốc. Đột nhiên, thân hình hắn khẽ chuyển, đã trực tiếp rời xa Mộ Cốc và Tân Vô Ngân.

- Hai tên gia hỏa các ngươi quả thật khó chơi! Đã như vậy, ta trước tiên giải quyết hết tất cả những người khác ở đây! Ha ha…

Vũ Hành cười lớn một tiếng, phóng về phía chỗ chiến trường còn lại. Với thực lực của hắn, bất luận là Phá Nhạc Cổ Thần, Trình Vân Cổ Thần hay là Vân Thải Cổ Thần đều không cách nào đỡ nổi một chiêu của hắn. Hắn muốn người nào chết, kẻ đó nhất định phải chết!

Bên kia, đám người Cự Thần Tộc, Tiểu tặc miêu đang giao phong kịch liệt với ba vị Bán Bộ Thần Chủ của Cổ Hồn Điện.

- Tốt! Vũ Hành tới rồi!

Sắc mặt Hàn Ngọc Cổ Thần mừng rỡ như điên, hai vị Bán Bộ Thần Chủ còn lại cũng lộ ra nụ cười đắc thắng. Trước đây, ba người bọn chúng còn đang phiền muộn, không ngờ lại bị đám người trước mặt quấn lấy không thể thoát ra được, quả thật chính là vô cùng nhục nhã.

- Meo meo!

Tiểu tặc miêu là kẻ đầu tiên phát hiện ra nguy hiểm tiếp cận, lập tức hóa thành một đạo ám mang màu xám bạc, biến mất không thấy đâu nữa.

- Không tốt! Mau rút lui!

Vân Thải Cổ Thần kinh hô một tiếng, vội vã rút đi. Nhưng ba người Cổ Hồn Điện gắt gao bám lấy bọn họ, không ngừng đuổi theo. Phía sau, tốc độ của Vũ Hành viễn siêu ba vị Bán Bộ Thần Chủ, rất nhanh đã hàng lâm nơi này.

- Mau ngăn cản hắn!

Mộ Cốc trực tiếp quát lên, cùng với Tân Vô Ngân cực nhanh chạy tới. Một khi những người còn lại bị Vũ Hành giết chết, như vậy cho dù hai người bọn họ thủ đoạn thông thiên, cũng không chống đỡ được sự vây công của Vũ Hành cùng ba vị Bán Bộ Thần Chủ.

- Chết đi!

Vũ Hành cười lạnh một tiếng, bàn tay vung lên, mấy đạo Thần quang kim ngân sắc gào thét bắn thẳng về phía trước.

- Không!

Phá Nhạc Cổ Thần cảm giác sau lưng phảng phất như có một mảnh thập vạn đại sơn đang oanh áp thẳng tới, một cỗ nguy cơ tử vong dâng lên trong lòng. Vân Thải Cổ Thần lập tức áp chế huyết mạch, thân hình thu nhỏ lại, thi triển Bí thuật cấp tốc phóng chạy.

- Thời Gian Đình Trệ!

Mộ Cốc thôi động Mảnh vỡ Tổ khí, phóng xuất ra một cỗ lực lượng Pháp tắc Thời Gian cường đại, bao phủ thẳng về phía phương xa.

Phốc oanh!

Thời điểm cỗ lực lượng Thời Gian này vừa chạm tới mấy đạo Thần quang kim ngân sắc kia, nhất thời bị đánh cho tan tác. Nhưng vẫn như cũ có một chút lực lượng Thời Gian phát huy được một chút tác dụng, trở ngại những công kích này trong một khoảnh khắc.

Oanh phanh!

Chỉ ngắn ngủi một khoảnh khắc, mấy đạo Thần quang kim ngân sắc kia giống như mấy khỏa vẫn thạch khổng lồ, hủy diệt tất cả mọi thứ trên đường đi, ầm ầm đập thẳng tới.

Ầm ầm!

Thiên địa ầm ầm một trận, sóng xung kích hủy diệt thật lớn oanh kích thẳng ra bốn phía xung quanh. Vân Thải Cổ Thần bị dư ba trùng kích kia đánh trúng, phun ra một ngụm tiên huyết, thân hình bị đánh bay thẳng ra xa mấy dặm. Bên kia, thương thế của Trình Vân Cổ Thần lại nhẹ hơn một chút. Nhưng Phá Nhạc Cổ Thần thì không chạy thoát khỏi phạm vi công kích của Vũ Hành, thời điểm đạo công kích kia hàng lâm, lập tức tan biến thành mây khói.

- Phá Nhạc Cổ Thần!

Vân Thải Cổ Thần hét lớn một tiếng.

- Đừng gấp gáp! Ta lập tức sẽ tiễn ngươi theo hắn!

Vũ Hành liếc nhìn về phía Vân Thải Cổ Thần, cười nhạt một tiếng. Tâm thần huyết mạch Vân Thải Cổ Thần nhất thời kinh hãi run rẩy, thần sắc tuyệt vọng.

- Đừng mơ tưởng!

Lúc này Mộ Cốc và Tân Vô Ngân đã chạy tới. Hai người bọn họ dốc ra toàn lực, phát động tiến công hung mãnh về phía Vũ Hành.

Vũ Hành khẽ nhíu mày, di chuyển né tránh. Tuy rằng hắn hoàn toàn có thể mạnh mẽ thừa nhận những công kích này, nhưng lực lượng huyết mạch Thái Cổ Tộc có hạn, nên tận lực tiết kiệm là tốt nhất.

- Cự Thần Trụy Thiên Chưởng!

Tân Vô Ngân thấy công kích của mình bị Vũ Hành dễ dàng né tránh, lập tức thi triển chiến kỹ công kích phạm vi lớn. Trên bầu trời, đột nhiên hiện lên một bàn tay kình thiên to lớn khôn cùng, che khuất cả bầu trời, khiến cho toàn bộ mặt đất lại càng thêm hôn ám.

- Ha hả… giết!

Vũ Hành cười lạnh một tiếng, đột nhiên xoay người lại, trực tiếp giết thẳng về phía Tân Vô Ngân. Cùng lúc đó, ba vị Bán Bộ Thần Chủ cũng lập tức lao ra, hoàn toàn mặc hai người Vân Thải Cổ Thần cùng Trình Vân Cổ Thần.

- Không tốt! Bọn chúng giở trò lừa bịp!

Sắc mặt Tân Vô Ngân cùng Mộ Cốc đại biến. Hóa ra, Vũ Hành căn bản cũng không dự định triệt để tàn sát những người còn lại. Một kích vừa rồi của Vũ Hành chỉ là diệt sát Phá Nhạc Cổ Thần, đánh trọng thương cùng bức lui hai người Vân Thải Cổ Thần cùng Trình Vân Cổ Thần mà thôi. Mà thừa dịp khe hở này, ba vị Bán Bộ Thần Chủ rốt cuộc tự mình xuất thủ.

- Mau lui lại!

Tân Vô Ngân cùng Mộ Cốc trực tiếp xoay người phóng chạy. Hai người bọn họ liên thủ đối phó Vũ Hành thì còn được, một khi ba vị Bán Bộ Thần Chủ cũng tham dự vào, như vậy hai người bọn họ sẽ không có một chút phần thắng nào.

- Trốn chỗ nào? Ha ha…

Vũ Hành liên tục cười to, điên cuồng tiếp cận Mộ Cốc cùng Tân Vô Ngân, thỉnh thoảng lại đánh ra một đạo quang chưởng kim ngân sắc. Tân Vô Ngân cùng Mộ Cốc tận lực né tránh, nhưng ít nhiều cũng bị một chút ảnh hưởng, thương thế từ từ nghiêm trọng lên.

- Ha hả… tất cả đã kết thúc!

Ba vị Bán Bộ Thần Chủ cũng lộ ra thần sắc mừng rỡ như điên.

Nhưng đột nhiên đúng lúc này, tại thiên địa viễn phương đột nhiên ba động lên một cỗ khí tức cường đại kinh người. Cỗ khí tức này khiến cho huyết mạch tâm thần của ba vị Bán Bộ Thần Chủ, Mộ Cốc còn có Tân Vô Ngân cũng phải rung động không thôi, nhất tề nhìn lại.

- Triệu Phong!

Tân Vô Ngân nhất thời kêu lên. Hắn biết rõ, Triệu Phong không có khả năng dễ dàng bị giết chết như vậy.

- Xảy ra chuyện gì? Cỗ khí tức này…

Sắc mặt Vũ Hành đột nhiên thay đổi. Sự khiếp sợ của hắn còn nhiều hơn tất cả những người khác ở đây. Bởi vì, ngay cả huyết mạch Thái Cổ Tộc của hắn cũng đột nhiên bắt đầu náo động khó hiểu, điều này khiến cho hắn có một loại dự cảm không ổn.

- Diệt Lưu Cổ Thần, trước khi hắn thức tỉnh lại, nhanh chóng giết chết hắn!

Vũ Hành nhất thời quát lên. Lúc trước, Vũ Hành cho rằng Triệu Phong đã trúng phải công kích của mình, linh hồn bị trọng thương, căn bản không thể gây phiền toái gì cho hắn, liền không thèm quản tới nữa. Nhưng xem ra, sự thật cũng không phải là như vậy.

- Vâng!

Diệt Lưu Cổ Thần nhất thời xoay người lại, hóa thành một đạo ám mang u tối, lao thẳng về phía Triệu Phong.

- Triệu Phong!

Tân Vô Ngân lớn tiếng kêu lên. Nhưng có Vũ Hành ở đây, bọn họ căn bản không có khả năng chi viện cho Triệu Phong.

Trên mặt đất, trong Tả Mâu Triệu Phong đột nhiên dâng lên từng tia từng tia hư quang mộng huyễn, đánh ra bốn phía, khiến cho hư không giống như bọt biển vậy, ầm ầm nghiền nát.

- A!

Đột nhiên, Triệu Phong chợt phát ra một thanh âm gào thét đau đớn.

- Không được! Diệt Lưu Cổ Thần đã sắp tới rồi, ta phải…

Trong lòng Triệu Phong không ngừng gào thét. Nhưng lúc này đầu óc hắn vô cùng hỗn loạn, ý thức mơ hồ không rõ, mắt trái lại càng đau nhức vô cùng, cái gì cũng không làm được. Hắn gian nan bò lên, nhìn chằm chằm về phía Diệt Lưu Cổ Thần, lại phát hiện ý thức chính mình lúc này cực kỳ hỗn loạn, khó có thể chưởng khống vận chuyển lực lượng được.

Triệu Phong trực tiếp phóng vọt lên, nhưng thân hình của hắn ở trên không trung lại nghiêng trái ngã phải, tốc độ bỏ chạy cũng thập phần chậm chạp.

- Ha hả… trốn chỗ nào? Ngoan ngoãn chịu chết đi!

Diệt Lưu Cổ Thần cười to dữ tợn, tiếp cận về phía Triệu Phong.

- Làm sao bây giờ? Phải làm gì đây?

Triệu Phong cảm giác được nguy cơ tiếp cận, nhưng lúc này hắn vẫn như cũ cảm giác đầu óc đau đớn muốn ngất xỉu, ý thức hỗn loạn, không thể sử dụng lực lượng như ý được.

- Chết đi!

Thủ chưởng Diệt Lưu Cổ Thần vung lên, một đạo trường hà hủy diệt vô tận đen như mực đánh thẳng về phía Triệu Phong.

- Không thể chưởng khống vận dụng những lực lượng khác, vậy lực lượng của Thần Linh Nhãn thì sao?

Ánh mắt Triệu Phong khẽ lóe lên. Hắn trở thành như hiện tại, hoàn toàn bởi vì Thần Linh Nhãn phát sinh dị dạng. Hiện tại, hắn không thể chưởng khống Thần lực như ý, cũng không phát huy ra được điểm tối cao tốc độ kia, chỉ có thể thử Thần Linh Nhãn xem sao.

- Thần Mâu Phân Giải!

Tả Mâu Triệu Phong gắt gao nhìn chằm chằm công kích của Diệt Lưu Cổ Thần, bắt đầu thôi động đồng thuật. Trong tình huống này, chỉ có thi triển Thần Mâu Phân Giải, làm suy yếu công kích của đối phương, mới có khả năng sống sót.

Ông!

Trong nháy mắt, một tầng quang vụ mộng huyễn đã xuyên thấu ra, phân tích tất cả, bắt đầu tiến hành phân giải. Nhưng hiệu suất phân giải lại phi thường thấp. Chỉ sợ, Triệu Phong vẫn như cũ sẽ bị công kích của Diệt Lưu Cổ Thần đánh trúng, lúc đó cũng khó thoát khỏi cái chết.

Phanh phanh! Phanh phanh!

Tả Mâu Triệu Phong đột nhiên liên tục nhảy lên, cũng truyền đến một cỗ cảm giác đau đớn. Đúng lúc này, một màn hình ảnh chiến trường hỗn loạn đột nhiên xuất hiện trong đầu Triệu Phong. Hình ảnh đạo hư ảnh Thái Cổ kia phóng xuất ra một đoàn lực lượng mộng huyễn thải sắc, trong nháy mắt dễ dàng tiêu diệt đạo công kích hủy thiên diệt địa.

- Loại lực lượng thần kỳ này… Có lẽ ta cũng có thể làm được!

Tâm thần Triệu Phong khẽ rung động. Hắn vừa nghĩ tới đây, tốc độ xoay tròn của ngân cầu mộng huyễn trong Không gian Thần Mâu đã nhất thời tăng nhanh hơn. Từng tầng từng tầng quang vụ mộng huyễn nhanh chóng lan tỏa ra.

- Diệt cho ta!

Triệu Phong khẽ gầm nhẹ một tiếng, điên cuồng vận chuyển Tả Mâu.

Ong ong!

Tả Mâu Triệu Phong thôi động tới cực hạn, từng tầng từng tầng quang vụ mộng huyễn không ngừng xoay tròn lan tỏa ra, rót vào trong thời không thiên địa, lập tức tiêu tán không thấy đâu nữa. Đúng lúc này, thế giới trong mắt Triệu Phong đột nhiên xảy ra biến hóa thật lớn.

- Đây là chuyện gì xảy ra?

Triệu Phong nhất thời sửng sốt. Tất cả mọi vật trước mắt hắn cũng đều được bao phủ một tầng màu sắc kỳ huyễn sáng lạn mỹ lệ, như mộng như ảo. Đạo trường hà đen như mực đang vọt thẳng về phía Triệu Phong kia tuy rằng vẫn như cũ đen như mực, nhưng ngoài mặt nó lại lưu động những sắc thái đủ mọi màu sắc, nhìn qua giống như một đầu trường hà màu sắc sặc sỡ vậy.

Tuy rằng những thứ kỳ diệu trước mặt khiến cho Triệu Phong nhất thời ngây ngẩn, không hiểu chuyện gì, nhưng đạo công kích kia của Diệt Lưu Cổ Thần vẫn như cũ không thay đổi, một cỗ nguy cơ tử vong, rất nhanh đã hàng lâm nơi này.

- Diệt!

Triệu Phong chăm chú nhìn đạo trường hà kia, khẽ quát một tiếng. Sau một khắc, đạo trường hà màu đen thải sắc sáng lạn kia đã giống như một cái bọt biển vậy, đột nhiên vỡ tan nghiền nát, biến mất vô tung vô ảnh…

Sau đó, thế giới trước mắt hắn cũng chậm rãi khôi phục lại bình thường.

- Ta làm được rồi!

Thần sắc Triệu Phong đờ đẫn, đột nhiên bắt đầu trở nên kinh hỉ. Vừa rồi, hắn chính là nếm thử thi triển ra chiêu thức mà hắn nhìn thấy trên chiến trường hỗn loạn. Nhưng khiến cho Triệu Phong không ngờ tới chính là, hắn đã thành công!

Cách đó không xa, nụ cười trên mặt Diệt Lưu Cổ Thần, nhất thời cứng lại.

- Cái này… Đã xảy ra chuyện gì?

Công kích hủy diệt vô cùng cường hãn, có thể giết chết Cổ Thần Cửu giai bình thường của hắn, ngay tại vừa rồi lại đột ngột không có dấu hiệu gì đã trực tiếp biến mất! Đây quả thật là không thể nào lý giải, không thể nào tưởng tượng nổi!

Hắn cũng biết Triệu Phong có khả năng phân giải công kích, nhưng tốc độ phân giải cũng không nhanh, hơn nữa sau đó, người phát động công kích vẫn còn có thể cảm giác được đám năng lượng sau khi bị phân giải kia. Thế nhưng vừa rồi, công kích của hắn lại giống như bọt biển vậy, đột nhiên nghiền nát biến mất, mà hắn cũng không cảm giác được bất cứ cái gì cả. Thật giống như đạo trường hà hủy diệt kia vốn dĩ chưa từng tồn tại vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.