Chương trước
Chương sau
- Rốt cuộc hắn là ai mà tiêu nhiều thứ phẩm Thần Tinh như vậy để mua Kim Nguyên Khoáng?

- Ba nghìn thứ phẩm Thần Tinh, Bán Thần bình thường cũng không có nhiều như vậy.

Mọi người đoán người trong kia chắc chắn là trưởng lão của một tứ tinh thế lực nào đó ở Thiên Vũ Đảo.

Ngay Hề Phong cũng rất tò mò người ở gian bên cạnh rốt cuộc là ai.

Ba nghìn thứ phẩm Thần Tinh đã vượt xa giá trị của Kim Nguyên Khoáng nên không ai cạnh tranh nữa, Triệu Phong thuận lợi mua được Kim Nguyên Khoáng.

Triệu Phong mua Kim Nguyên Khoáng đương nhiên là để cho tu luyện Kim Chi Phong Lôi sau này.

- Trong Mộng cảnh Thái Cổ ta có một dòng thứ phẩm Thần Tinh Mạch, số thứ phẩm Thần Tinh này chỉ là cỏn con.

Triệu Phong bất giác bật cười.

Một dòng thứ phẩm Thần Tinh Mạch gần như tương đương với một nửa tài sản của một tứ phẩm thế lực cấp thấp. Từ đó có thể thấy Triệu Phong giàu có đến mức nào.

Hơn nữa, Thổ Tinh Tộc cũng sản xuất thứ phẩm Thần Tinh cho Triệu Phong.

Sau đó lại có vài món vật phẩm quý nữa được Triệu Phong mua với giá cực cao..

Lúc này mức độ gây chú ý của Triệu Phong không hề thua kém Hề Phong, đồ đệ của Thiên Vũ Đảo chủ.

Phải biết là Triệu Phong đã tiêu tốn đến hơn một vạn thứ phẩm Thần Tinh rồi.

Nhiều thứ phẩm Thần Tinh như vậy cũng chỉ có cường giả Chân Thần mới có được.

- Các hạ thật khí phách. Sau khi hội đấu giá kết thúc, Hề Phong rất muốn kết giao với các hạ.

Lúc này, từ gian bên cạnh vọng lại tới tiếng của Hề Phong.

Ngay lập tức cả hội trường im lặng. Giờ Hề Phong chủ động lên tiếng muốn kết giao với cường giả thần bí, đối phương nhất định sẽ báo tên của mình.

Họ rất muốn biết rốt cuộc vị cường giả giàu có kia là ai.

Nhưng đợi mãi lâu mà gian bên cạnh Hề Phong không có tiếng đáp lại.

Tuy ấn tượng của Triệu Phong về Hề Phong không tốt lắm nhưng hắn không bài xích việc đối phương kết giao. Dù sao thì Hề Phong cũng là đồ đệ của Thiên Vũ Đảo chủ. Triệu Phong muốn rời khỏi Thiên Vũ Đảo còn phải nhờ truyền tống cổ trận mà Thiên Vũ Đảo chủ quản lý.

Nhưng vừa rồi Triệu Phong quá nghênh ngang, nếu bại lộ thân phận thì sẽ bị tất cả cường giả ở đây chú ý.

Đương nhiên Triệu Phong không muốn dây vào phiền phức có thê tránh, nên hắn chọn cách im lặng.

- Hắn ta...

Sắc mặt Hề Phong có phần giận dữ.

Đối phương không nói gì đương nhiên nghĩa là không muốn kết giao với hắn.

Hắn là đệ tử của Thiên Vũ Đảo chủ, cho dù đối phương là Chân Thần thật thì cũng phải nể mặt hắn một chút mới phải.

Nhưng lúc này đối phương không đáp lời, hoàn toàn không bận tâm tới hắn. Đây chính là làm mất mặt hắn trước mặt bao nhiêu người.

- Vật phẩm đấu giá tiếp theo, là một món thứ thần khí…

Chủ trì hội đấu giá phá tan sự im lặng.

Hội đấu giá tiếp tục, sự xuất hiện của thứ thần khí gần như đã đẩy không khí lên cao trào.

Nhưng những vật phẩm này cũng khó lòng gây chú ý cho Triệu Phong.

Vật phẩm cuối cùng là một loại khôi bảo dùng để tăng tỷ lệ xung kích thiên giới Thần Vị.

Nhưng Triệu Phong đã rất tự tin để xung kích Thần Vị, chủ yếu là vấn đề xung kích được tầng thứ nào Chân Thần. Vì thế Triệu Phong cũng không tham gia đấu giá.

Sau khi hội đấu giá kết thúc, Triệu Phong vào trong chỗ đấu giá Đỉnh Thịnh, lấy một số thứ phẩm Thần Tinh và vật phẩm mua được.

Tuy vật phẩm Triệu Phong mua giá rất cao nhưng những thứ hắn bán thu về được nhiều Nguyên Tinh Thạch hơn.

Sau khi rời khỏi Đỉnh Thịnh, Triệu Phong tiếp tục đi quanh Giao Dịch Linh Điện.

Triệu Phong vào mấy nơi giao dịch thần binh lợi khí, nhưng không tìm được món binh khí nào phù hợp với mình. Vì cung vốn thuộc binh khí lãnh môn (*),cho dù có mua được trong hội đấu giá thì giá cũng thấp hơn các loại binh khí khác nhiều.

(*) binh khí lạnh

Đột nhiên Triệu Phong ngửi thấy có mùi rượu thịt xộc vào mũi.

Ngoài ra còn có tiếng nói chuyện quen thuộc.

- Tiên Trân Lâu.

Triệu Phong nhìn về phía một tòa lầu các cổ.

Lầu các này không hề nhỏ hơn Đỉnh Thịnh, có thể thấy tửu lâu này chắc cũng rất nổi tiếng.

Võ giả tu hành hấp thụ thiên địa nguyên khí, căn bản không cần ăn uống. Vậy mà tửu lâu này vẫn náo nhiệt như vật, người đông như hội, chắc chắn có điểm bất phàm của nó.

- Vào xem thế nào.

Triệu Phong có chút hứng thú.

Vào trong, Triệu Phong tìm một chỗ không người ngồi xuống.

- Xin hỏi khách nhân cần gì?

Một tiểu nhị thấp bé, nhìn có vẻ trung hậu, đáng yêu nhiệt tình hỏi.

Tay hắn vung lên, lập tức xuất hiện một tấm màn ánh sáng, trên đó là rất nhiều món ăn kèm với giá cả.

Triệu Phong lần đầu tới đây nên cũng không hiểu lắm, liền gọi bừa vài món nhắm.

- Công tử đợi chút nhé.

Tiểu nhị tươi cười.

Những món vị khách nhân này gọi toàn món quý hiếm, giá rất cao, người thường đều không dám ăn.

- Thức ăn ở đây hình như đều được làm từ các loại nguyên liệu quý và huyết nhục các loài thú quý hiếm.

Triệu Phong quan sát các món ăn trên bàn khác.

- Thú vị thật.

Triệu Phong mỉm cười.

Con đường tu hành nguy cơ trùng trùng, gian nan vất vả, thỉnh thoảng hưởng thụ một chút, thả lỏng tâm cảnh cũng tốt.

Hơn nữa đồ ăn ở đây con là những món nguyên liệu quý trong trời đất rất bổ. Cùng với việc thưởng thức mỹ vị, còn có thể đẩy mạnh cảnh giới tu vi.

Rất nhanh các món Triệu Phong gọi đã được đưa lên.

Triệu Phong không nói lời nào, lập tức nếm thử.

Meo meo!

Tia sáng bạc lóe lên, Tiểu Tặc Miêu xuất hiện trên bàn.

- Quả nhiên là mèo tham ăn.

Triệu Phong không biết nói gì mới phải.

Từ sau khi vào Man Hoang Thần Vực, Tiểu Tặc Miêu vẫn luôn bế quan tu hành, rất ít khi nói chuyện với Triệu Phong.

Nhưng lúc này Tiểu Tặc Miêu lại chủ động chui ra, vẻ mặt như chết đói chết khát tới nơi.

Quan sát Tiểu Tặc Miêu kỹ một chút, Triệu Phong có phần ngạc nhiên.

Tiểu Tặc Miêu lúc này đã đột phá Bán Thần, hơn nữa căn cơ cũng rất ổn định.

- Con tặc miêu này đã vượt qua ta rồi!

Triệu Phong lầm bầm.

Meo meo!

Tiểu Tặc Miêu huơ tay múa chân một hồi với Triệu Phong.

- Ngươi muốn chuẩn bị xung kích thiên giới Thần Vị nên cần lượng lớn tài nguyên?

Triệu Phong thất kinh.

Vừa đạt tới cảnh giới Bán Thần đã chuẩn bị xung kích thiên giới Thần Vị. Con mèo này rốt cuộc là quái thai gì vậy?

Nhưng tài nguyên cho Triệu Phong tu luyện cũng không đủ, chắc chắn không thể đáp ứng được Tiểu Tặc Miêu. Tài nguyên Tiểu Tặc Miêu cần cũng là nhưng món quý giá. Giai đoạn hiện giờ Triệu Phong không cung cấp nổi.

Meo meo!

Tiểu Tặc Miêu thở dài, vẻ mặt lộ sự chế giễu.

Triệu Phong nghẹn lời, ý của Tiểu Tặc Miêu là không có tài nguyên thì nó đành phải đợi, tiện thể đợi tu vi của Triệu Phong đuổi kịp nó.

- Mau ăn đi, bịt mồm ngươi lại.

Triệu Phong khinh bỉ, bất mãn nói.

- Ngươi đã nghe chưa? Bí cảnh Man Hoang Thái Cổ vạn năm mới mở một lần hình như xuất hiện dị tượng. Rất có khả năng sẽ mở ra trước thời hạn.

- Sao có thể? Cách lần trước mới chỉ một nghìn năm thôi mà.

Trong Tiên Trân Lâu, ngoài việc thưởng thức các món ngon ra thì đây chính là nơi cường giả các thế lực bàn tán đủ mọi chuyện trên đời.

Bí cảnh Man Hoang Thái Cổ là bí cảnh nổi tiếng trong Man Hoang Thần Vực, vạn năm mở một lần, từ khi Man Hoang Thần Vực ra đời thì chưa từng thay đổi.

Lai lịch của bí cảnh Man Hoang Thái Cổ cũng vô cùng mờ ảo.

Theo truyền thuyết, thời gian đầu của Hỗn Độn, trong trời đất có Man Hoang Đại Lục bao la không biết điểm tận cùng.

Mãi đến một ngày Man Hoang Đại Lục xuất hiện trận chiến giữa thần và ma trong lịch sử chưa từng có. Khiến cho Man Hoang Đại Lục vỡ tan. Còn trời đất Hỗn Độn tiếp tục khai thác hình thành nên Phạm Trụ hiện nay.

Man Hoang Đại Lục bị vỡ biến thành những mảnh vỡ phan tán khắp nơi trong Phạm Trụ.

Mà Man Hoang Thần Vực là vùng thổ vực lớn nhất còn lại khi Man Hoang Đại Lục vỡ ra.

Theo truyền thuyết, bí cảnh Man Hoang Thái Cổ cũng là một mảnh thổ vực khá lớn của Man Hoang Đại Lục. Chỉ có điều nó chưa được kha thác, sinh linh ở đó vẫn còn tướng mạo của thời Thái Cổ. Tài nguyên thì nhiều vô kể, thậm chí chưa biết chừng còn có truyền thừa của thần ma thời Thái Cổ.

- Ài, nói nhiều như vậy cũng vô ích, bí cảnh Man Hoang Thái Cổ căn bản không phải chuyện của chúng ta.

- Vào được trong đó thấp nhất cũng phải là thế lực tứ tinh rưỡi.

Trong Tiên Trân Lâu mọi người đều thở dài.

Những người ở đây đều chỉ mới nghe nói chứ chưa từng tận mắt chứng kiến.

Thế lực tứ tinh rưỡi chắc chắn phải có Cổ Thần tọa trấn. Cổ Thần chính là thất giới Bán Thần, cả Thiên Vũ Đảo cũng không có một Cổ Thần.

- Bí cảnh Man Hoang Thái Cổ, thế lực tứ tinh rưỡi mới có suất sao?

Triệu Phong giật mình, không ngờ tới đây lại tình cờ nghe được thông tin này.

- Cũng có nghĩa là bí cảnh này cơ bản nằm trong tay các thế lực ngũ tinh ở Man Hoang Thần Vực này.

Triệu Phong chấn kinh.

Thế lực tứ tinh rưỡi bắt buộc có Cổ Thần tọa trấn, vậy thế lực ngũ tinh thì sao? Sẽ có cường giả nghịch thiên tới mức nào?

Nghĩ tới đây Triệu Phong mới cảm giác trong Man Hoang Thần Vực này thật sự hắn quá nhỏ bé.

- Đệ nhất bí cảnh Man Hoang Thần Vực cơ bản là không có duyên với ta.

Triệu Phong lắc đầu tiếc nuối.

Chỉ có Kim Ngọc Tộc, thống trị tối cao Lam Hải Loan mới có thể gọi là thế lực tứ tinh rưỡi. Với thế lực hiện nay của mình, Triệu Phong căn bản không thể tiếp xúc được với Kim Ngọc Tộc, huống hồ là có được suất quý giá đó.

Vì thế Triệu Phong từ bỏ suy nghĩ này, an tâm tu luyện. Sau này rồi hắn sẽ trở lại để chứng kiến thổ vực rộng lớn hơn cả Man Hoang Thần Vực.

- Ha ha, các vị không cần phải ủ rũ như vậy.

Lúc ấy, một bạch y nam tử và một trung niên nam tử da đỏ rực tiến vào Tiên Trân Lâu.

- Hề Phong công tử cũng tới rồi.

- Hôm nay ta bao hết chi phí của Hề Phong công tử.

Ngay lập tức vô số cường giả vội tiến lại chào đón.

Nam tử có làn da đỏ rực bên cạnh Hề Phong cũng chính là Trần Vũ Hải ở hội đấu giá.

- Lần này, gia sư ta Thiên Vũ Đảo chủ đưa ta tới Kim Ngọc Tộc. Chưa biết chừng tại hạ sẽ có vinh hạnh vào trong bí cảnh Man Hoang Thái Cổ.

Hề Phong để lộ nụ cười đắc ý trên gương mặt tuấn mỹ.

Sự thật đúng là như vậy, Thiên Vũ Đảo chủ chuẩn bị đưa Hề Phong tới Kim Ngọc Tộc, nhưng có dành được suất không thì Hề Phong không chắc chắn.

Giờ hắn chỉ hy vọng bí cảnh Man Hoang Thái Cổ mở chậm hơn một chút. Như vậy hắn sẽ có thời gian chuẩn bị tranh giành suất đi với các thiên kiêu của Kim Ngọc Tộc.

- Hề Phong công tử thật may mắn.

- Không ngờ Hề Phong công tử có thể đại diện cho Thiên Vũ Đảo vào đệ nhất bí cảnh của Man Hoang Thần Vực.

Mọi người nghe thế càng nhiệt tình.

Hề Phong và Trần Vũ Hải nhìn quanh cả Tiên Trân Lâu, phát hiện tất cả các bàn đều đã có người.

Đột nhiên Hề Phong tiến lại hướng Triệu Phong.

- Vị huynh đài đây có tiện cho ta và bằng hữu ngồi đây không?

Trong nụ cười ôn hòa của Hề Phong ẩn chứa chút lạnh lẽo.

Thật ra ý tứ của hắn rất rõ ràng, chính là bảo Triệu Phong chủ động bỏ đi.

Đương nhiên hắn tìm tới chỗ Triệu Phong một là vì có mỗi mình Triệu Phong, còn các bàn khác đều từ ba người trở lên. Hai là trước khi vào Giao Dịch Linh Điện Hề Phong đã nghe lời nói ngông cuồng của Triệu Phong nên có chút ấn tượng.

- Hề Phong công tử, việc gì phải nhiều lời với hắn.

Trần Vũ Hải mặt tối lại, trừng mắt nhìn Triệu Phong.

Chỉ một Huyền Quang đại thành thì chẳng là gì trong mắt hắn.

Nhưng đúng lúc ấy, Triệu Phong đứng dậy.

- Không cần, ta ăn xong rồi. Bàn này nhường Hề Phong công tử.

Triệu Phong nhấc Tiểu Tặc Miêu lên bỏ đi.

- Hừ, coi như ngươi biết điều.

Trần Vũ Hải hừ lạnh, rồi cười nói:

- Hề Phong công tử, mời ngồi. Bữa này Trần mỗ mời, coi như chuộc lỗi.

Nhưng Triệu Phong lại sững người, gương mặt tuấn mỹ có chút trầm tư:

- Giọng nói của hắn hơi quen, hình như nghe ở đâu rồi…

Đột nhiên Hề Phong nhớ tới giọng nói lạnh lùng không ngừng hét giá ở gian bên cạnh trong hội đấu giá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.