Triệu Phong có quyết định của bản thân. Một mình hành động mà nói, không dễ để lộ dấu vết, cũng phù hợp với tính cách quái gở của “Triệu Phong” trước kia.
Đây là điểm nhứ nhất.
Điểm thứ hai, Triệu Phong thử sau lần đoạt xá trọng sinh này, còn giữ lại bao nhiêu chiến lực.
Yêu thú cấp bậc Chân Linh Cảnh, Triệu Phong cũng không muốn ra tay.
Nhưng vẫn có một số yêu thú, lại ra tay với Triệu Phong.
Rầm rầm rầm…
Mấy cây đại thụ ở gần đó, đều bị một luồng lực lượng to lớn chấn nát.
Chỉ thấy, một đầu yêu ngưu toàn thân bùng cháy đốm lửa đỏ rực, đang hung hăng lao đến Triệu Phong.
- Yêu thú mới bước vào Chân Linh Cảnh?
Triệu Phong cũng không thèm nhìn, một tay vung lên, chân nguyên màu đỏ nhạt phóng ra, hóa thành một thanh viêm nhận cực kỳ ngưng luyện, dài đến một hai trượng.
Phốc phốc…
Thân thể đầu Yêu ngưu khổng lồ kia, bị trực tiếp chặt đứt ngang, trái tim vỡ nát, khí tuyệt bỏ mình.
Sau khi giải quyết xong Yêu ngưu, Triệu Phong không nhanh không chậm, bước sâu vào trong Vô U Lâm.
Nghe nói.
Ở sâu trong Vô U Lâm này, thậm chí có một đầu yêu thú cấp bậc Đan Nguyên Cảnh, linh trí không tầm thường.
Thân ảnh Triệu Phong vừa rời khỏi nơi này không lâu.
Vụt vụt vụt...
Vài thân ảnh mang mặt nạ, nhanh chóng tiếp cận.
- Hỏa Diễm Man Ngưu, thực lực ngạo thị cùng cấp, lại bị một kích trí mạng.
Một lão giả cầm đầu, ánh mắt chợt lóe lên.
- Tiểu tử kia vừa mới ổn định thương thế, làm sao có thể làm được chuyện này?
- Không có chiến lực Chân Chủ Cấp, rất khó làm được chuyện này.
Vài nam tử mang mặt nạ, thấp giọng thảo luận, toàn bộ đều kinh ngạc bất định.
Bọn hắn cơ bản có thể loại trừ Triệu Phong, bởi vì vết thương trên người Hỏa Diễm Man Ngưu, cũng là thuộc tính Viêm lực.
- Hẳn là còn một người khác, mà ít nhất còn là Chân Chủ Cấp.
Lão giả cầm đầu, vẻ mặt khẳng định.
Vài nam tử đeo mặt nạ khác, đều cảm thấy hiếu kỳ.
- Đầu tiên, người vừa ra tay, căn bản không thèm thu nhặt thi thể của “Hỏa Diễm Man Ngưu”. Thử nghĩ mà xem, nếu là Triệu Phong, linh kiện thi thể của Hỏa Diễm Man Ngưu, nhất là trái tim, có ích lợi rất lớn đối với người tu hành Viêm đạo.
Lão giả cười nói.
Lời này vừa nói ra, mấy người còn lại lập tức ào ào phụ họa.
Quả thật, nếu là Triệu Phong, không có khả năng bỏ qua thi thể của Hỏa Diễm Man Ngưu được.
- Đuổi.
Vài nam tử mang mặt nạ, đều căn cứ theo dấu chân, nhanh chóng đuổi theo Triệu Phong.
Sau thời gian nửa chén trà.
Thân hình một người một mèo, đã lọt vào tầm nhìn.
- Bốn phía không có người nào khác, lên!
Tổng cộng bốn năm nam tử mang mặt nạ, lấy lão giả kia cầm đầu, cấp tốc lao về phía Triệu Phong.
Dường như cảm ứng được, Triệu Phong đột nhiên quay đầu lại.
Quỷ dị chính là, thiếu niên kia tựa cười mà không phải người, nhìn về phía vài tên nam tử mang mặt nạ.
- Nụ cười kia…
Trong lòng lão giả máy động, cảm thấy một luồng bất an.
Thiếu niên trước mắt, mặc dù giống hệt “Triệu Phong”, nhưng lại khiến hắn có cảm giác giống như hai người.
- Ha ha ha… Tiểu bối, không ngờ ngươi đại nạn mà không chết, đáng tiếc là không có hậu phúc.
Vài nam tử mang mặt nạ, đều cười dữ tợn.
Lúc trước, thiếu niên kia bị bọn họ hành hạ cho đến chết, cho nên bây giờ vô cùng tự tin.
- Các ngươi, biết ta không chết?
Triệu Phong thoáng lộ ra dị sắc, nụ cười càng tươi hơn, chậm rãi vung tay một cái.
Phốc…
Vài đạo mũi nhọn viêm nhận ngưng luyện, trảm phá hư không, vang lên xen lẫn với âm thanh lôi minh kỳ dị.
- Cẩn thận.
Lão giả cầm đầu lập tức biến sắc.
Thế nhưng, Triệu Phong ra tay quá nhanh, mà trong ký ức mấy người kia vẫn còn lưu lại hình ảnh thiếu niên bi hành hạ đến chết.
- A a a…
Vài tiếng kêu thảm thiết truyền đến, bốn tên nam tử mang mặt nạ tu vi Chân Chủ Cấp hoặc Chân Huyền Cấp, đều bị chém thành hai đoạn, thân thể bị đối rụi.
- Ngươi… Ngươi không phải Triệu Phong.
Lão giả cầm đầu kinh hãi thất thanh, thủ đoạn thực lực như vậy, đã đạt tới Chân Chủ Cấp rồi.
Triệu Phong, tuyệt đối không đạt tới áo nghĩa ý cảnh như vậy.
- Nói, các ngươi làm sao mà biết ta chưa chết?
Triệu Phong lững thững bước đi như trong sân vắng, tiến thẳng đến chỗ lão giả.
Lão giả ngẩn ra, sau đó chợt giận dữ:
- Tiểu bối, cho dù thực lực của ngươi đạt tới Chân Chủ Cấp, nhiều lắm cũng chỉ ngang với ta mà thôi.
Dứt lời.
Trong tay lão giả xuất hiện một thanh Đoạn Đao phong cách cổ xưa, chém xuống đường như sét đánh, sinh ra một luồng uy thế ý cảnh cường đại, mắt thường chỉ có thể nhìn thấy một trận sóng đao như kim lân.
Phốc phốc… Ầm…
Những cây đại thụ ở gần đó, trong nháy mắt đã bị chém thành tro bụi.
- Ồ? Không ngờ là mảnh vỡ Thần binh Địa cấp mà Tôn Giả đã từng sử dụng.
Triệu Phong cảm thấy hơi ngoài dự liệu.
Hiển nhiên, mảnh vỡ Thần binh Địa cấp này, chính là át chủ bài lớn nhất mà lão giả kia dựa vào.
Lão giả chợt có một loại trực giác rằng, Triệu Phong trước mắt không phải đơn giản, mang đến cho hắn một loại cảm giác bất an trực độ, không thể áp chế xuống được.
- Hừ!
Triệu Phong cười lạnh một tiếng, bước về phía trước từng bước.
Thoáng chốc, một luồng ý chí vô song tuyệt cường, quét ngang trời đất.
- A…
Đoạn Đao trong tay lão giả, đột nhiên rơi xuống đất, lúc này mới phun ra một búng máu.
Sắc mặt hắn trắng bệch, tâm thần trọng thương, bị một luồng lực lượng ý chí vô hình, áp bách giam cầm.
Mặc dù Triệu Phong chỉ có không đến một phần mười ý chí và hồn lực, nhưng nó cũng không phải là thứ mà Chân Chủ Cấp có thể đối kháng được.
- Lực lượng ý chí?
Lão giả không thể tin nổi, ý cảnh của đối phương, đã đạt tới trình độ mà hắn không thể nhìn thấu.
Vụt...
Một màn tay, hung hăng đánh lên đầu hắn.
- Sưu Hồn Thuật.
Trong mắt trái của Triệu Phong, chợt xuất hiện một tầng sương mù tử huyễn rực rỡ.
Thể xác và tinh thàn lão giả chấn động, trước mặt hồn lực và ý chí tuyệt cường của đối phương, hắn cản bản không có sức phản kháng.
- Quả nhiên.
Triệu Phong thu tay, bản thân đã có được đáp án.
Quả đúng như suy đoán của hắn.
“Quảng sư huynh” dẫn đội lần này, có vấn đề.
Lúc trước, Triệu Phong chết cũng là do Quảng sư huynh cố ý tranh chấp với hắn, sau đó Triệu Phong tách ra, cuối cùng bị chặn giết.
Còn lần thứ hai.
Cũng là Quảng sư huynh liên hệ với lão giả của Ân gia.
- Quảng Điền.
Triệu Phong khẽ đọc tên “Quảng sư huynh”, trong mắt lóe lên lệ mang.
Nếu như Triệu Phong đã mượn thân thể của “Triệu Phong” để trọng sinh, vậy thì nhất định phải báo thù hung thủ đã hại chết hắn, tận sức hoàn thành tâm nguyện của hắn.
Nhưng Quảng sư huynh là đệ tử chân truyền, sư tôn còn là Vương Giả Hư Thần Cảnh.
Theo Triệu Phong được biết.
Vạn Thánh Tông vào thời kỳ đỉnh phong, đã từng là Tông phái Tam Tinh uy chấn Vực Nội.
Ngay cả ba đại Tông phái Nhị Tinh ở Quần Đảo vực Thiên Lô liên thủ, thì cũng không phải là cùng một cấp bậc với Vạn Thánh Tông.
Vạn Thánh Tông tuyệt đối là cường Tông Nhị Tinh đỉnh phong đáng chú ý.
- Cũng tốt, Tông phái như vậy, có thể giúp ta thu được càng nhiều tài nguyên hơn, đạt được hoàn cảnh tu luyện tốt hơn.
Triệu Phong âm thầm gật đầu.
Vụt...
Ý niệm của Triệu Phong chợt động, một cái Cổ Thiết Giới Chỉ xuất hiện trên ngón tay.
- Những tài nguyên này, cũng đủ giúp ta trùng tu đến Nửa bước Vương Giả rồi. Thế nhưng, nếu trên Vương Giả thì sẽ không đủ. Hơn nữa, “Kim Khôn Thánh Thể” là công pháp luyện thể, tiêu hao rất lớn. Còn “Ngũ Hành Phong Lôi Quyết”, lại càng các loại tài nguyên thuộc tính…
Triệu Phong tính toán đại kế để bản thân trùng tu.
Tổng thể mà nói, thân phận như vậy, hoàn cảnh như vậy, đều thích hợp để hắn trùng tu.
Dần dần.
Triệu Phong đã đi sâu vào trong Vô U Lâm.
Ở đây, những yêu thú mà hắn gặp được, thực lực ngày càng mạnh hơn.
Yêu thú Chân Linh Cảnh ở đây cũng rất bình thường, ngẫu nhiên còn gặp cả yêu thú Chân Chủ Cấp.
Nhưng mà yêu thú này, còn chưa đến gần thì đã bị Triệu Phong và Tiểu Tặc Miêu, nhanh chóng giải quyết.
- Bên cạnh ta có Tiểu Tặc Miêu, cũng được xem là Vương Giả, hoàn toàn có năng lực tự bảo vệ mình. Nhưng mục tiêu của ta, là cấp độ càng cao hơn.
Trong lòng Triệu Phong trở nên thông suốt.
Lúc này, hắn đã nhận biết được đôi chút chiến lực của bản thân sau khi đoạt xá trọng sinh rồi.
Đầu tiên, mặc dù ý chí linh hồn còn chưa đạt đến một phần mười thời kỳ đỉnh phong, nhưng so với Nửa bước Vương Giả, chỉ mạnh hơn chứ không kém thua.
Tiếp đó, lực lượng Thần Linh Nhãn của hắn vẫn còn tồn tại.
Bao gồm cả bảy tám trăm tia Lôi lực Thần Kiếp đã hấp thu trong Hồn Hải tử sắc, vẫn như cũ là đòn sát thủ của Triệu Phong.
- Mau bảo vệ quận chúa.
- Thật là xui xẻo, không ngờ lại gặp phải “Âm Minh Điểu” thần bí nhất trong Vô U Lâm.
Phía trước, chợt truyền đến vài đạo âm thanh xé gió.
Bước chân của Triệu Phong thoáng dừng lại, cảm thấy một luồng khí tức kỳ dị.
Chỉ thấy, một đầu dị diểu to lớn như bóng ma, toàn thân cánh chim bán trong suốt, phiếm động một tầng hư diễm u ám, đang truy đuổi ba nam một nữ.
Vụt...
Hư ảnh cự điểu kia, thân hình phảng phất như hư vô, xuyên qua đám lá cây rừng, tốc độ nhanh như tia chớp.
Ba nam một nữ bị truy đuổi, đều là Đan Nguyên Cảnh, trong đó còn có một vị cấp bậc Tôn Chủ.
Còn thiếu nữ thì mặc trang phục màu tím tinh mỹ quý giá, ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, dung nhan xinh đẹp, trên tiếu nhan trắng tuyết, ẩn lộ một loại khí tức cao quý.
Khiến Triệu Phong giật mình chính là, thiếu nữ này còn nhỏ tuổi, vậy mà không ngờ đã đạt tới tu vi Chân Huyền Cấp đỉnh phong, chỉ còn cách Chân Chủ Cấp nửa bước.
Có thể đoán được, thiếu nữ này, không chỉ có tư chất tuyệt đỉnh, mà xuất thân cũng rất cao quý.
Khiến Triệu Phong kinh ngạc chính là.
“Âm Minh Điểu” truy đuổi sau lưng, chỉ có tu vi Tiểu Đan Nguyên Cảnh, vậy mà lại có thể giết cho đội ngũ một vị Tôn Chủ, hai vị Tôn Giả, liên tục bại lui.
Phốc phốc phốc…
Cánh chim bán trong suốt của Âm Minh Điểu, cấp tốc chấn động, một luồng âm phong u ám, lập tức đánh về phía ba người.
- Công kích linh hồn, còn là hệ Tử Vong…
Triệu Phong liếc mắt một cái, đã nhìn ra manh mối.
Nói đơn giản chính là, Âm Minh Điểu này cùng một hệ thống với Tử Vong Đại Đế.
Meo meo…
Tiểu Tặc Miêu vung động miêu trảo, làm ra vẻ khiêu khích, nhìn chằm chằm Âm Minh Điểu.
Triệu Phong cảm thấy, huyết mạch truyền thừa của đầu Âm Minh Điểu này có chút bất thường.
Phạch…
Âm Minh Điểu giận tím mặt, lao thẳng về phía Triệu Phong và Tiểu Tặc Miêu.
- Tiểu Tặc Miêu, ngươi nói gì với con chim đó thế?
Sắc mặt Triệu Phong thoáng rung động.
Âm Minh Điểu có chiến lực cấp Thái Cổ, còn là hệ Tử Vong đặc thù.
Tuy nói vậy.
Nhưng Triệu Phong cũng không chậm trễ, mái tóc đen, bỗng nhiên hóa thành màu tím nhạt.
Bất chợt.
Hắn đưa lưng về phía ba nam một nữ đang bỏ chạy, cánh tay nâng lên, mắt trái màu tím, dừng lại trên người Âm Minh Điểu.
Một màn quỷ dị xuất hiện.
Sau khi Âm Minh Điểu tiếp cận Triệu Phong, bỗng nhiên cứng đờ, trên mặt lộ vẻ giãy dụa.
- Ồ?
Ba nam một nữ đang bỏ chạy, đột nhiên phát hiện Âm Minh Điểu bỏ qua bọn họ, sau đó bay về phía một thiếu niên.
Thiếu niên kia đưa lưng về phía bọn họ, mái tóc màu tím lưu ly trên đầu như mộng ảo, mơ hồ có thể thấy được gương mặt tuấn mỹ bất phàm.
- Làm sao có thể.
Cường giả cấp bậc Tôn Chủ cầm đầu, đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy.
Lúc đầu Âm Minh Điểu kia tiếp cận Triệu Phong, cánh chim như bóng ma đã nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một con chim lớn chừng bàn tay.
Con chim này hạ xuống bên cạnh Tiểu Tặc Miêu, phân biệt đứng hai bên vai Triệu Phong, dáng vẻ vô cùng hòa thuận.
Vừa rồi, Âm Minh Điểu còn hùng hổ, nay đã lộ vẻ vô cùng nhu thuận với Triệu Phong.
- Thiên Phong Đại Đảo Vực, không ngờ lại xuất hiện Tuần Thú Sư cao minh như vậy. Âm Minh Điểu là giống chim quý hiếm, thuộc loại linh hồn hệ Tử Vong, gần như là không thể thuần hóa.
Thiếu nữ cung trang màu tím, đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc vô cùng.
Càng không thể tin nổi chính là, Tuần Thú Sư kia còn rất trẻ tuổi.
Nàng rất muốn nhìn rõ mặt của thiếu niên tóc tím kia, nhưng lại không thành công.
Mấy người, vừa định tiến đến gần bắt chuyện.
Phạch…
Âm Minh Điểu đột nhiên hóa thành thân hình to lớn hơn hai mươi trượng, cánh chim chấn động, mang theo Triệu Phong và Tiểu Tặc Miêu, thoáng cái bay lên khỏi u lâm, xẹt qua bầu trời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]