Chương trước
Chương sau
- Thiên Phong Vực bắc bộ… Vân Lĩnh Triệu tộc… Triệu Phong?

Trong đầu Triệu Phong, xuất hiện ký ức của một thần niệm xa lạ.

Lúc này, Hồn Hải tử sắc đang hấp thu từng mảnh ký ức nhỏ của linh hồn tàn phách.

Trùng hợp chính là, thần niệm này cùng tên cùng họ với Triệu Phong.

Với năng lực khống chế Thần Linh Nhãn của Triệu Phong, rất nhanh đã chiếm được quyền khống chế thân thể này.

- Không tốt! Tạng phủ bị vết thương trí mạng, mất máu quá nhiều…

Sắc mặt Triệu Phong khẽ biến.

Mặc dù hắn đoạt xá trọng sinh, nhưng trước khi đoạt xá, thân thể của thiếu niên này cơ bản đã tử vong rồi.

Như vậy cũng có lợi, đó là Triệu Phong sẽ không quá áy náy. Dù sao đi nữa, cho dù hắn không lấy thân thể này thì thiếu niên gọi là Triệu Phong, vẫn phải chết.

Lúc này.

Triệu Phong vận chuyển một tia lực lượng ý chí không đến một phần mười, đem toàn bộ miệng vết thương trên cơ thể ngưng kết, trọng tân kích phát lại sức sống trong cơ thể.

Bởi vì thân thể này sắp chết, nhưng khí cơ sinh mệnh lại không bị diệt sạch, cho nên toàn bộ quá trình cũng có thể xem như thuận lợi.

Thân thể này, vẫn tương đối thích hợp, Triệu Phong cũng không muốn đi tìm một cái thi thể khác.

Tiếp đó.

Triệu Phong phải xác định một chuyện rất trọng yếu.

Thần Linh Nhãn của Triệu Phong, mơ hồ kiểm tra toàn thân và linh hồn một lượt.

- Phù… Hoàn hảo… Vong Ngữ Trớ Chú đã bị diệt hoàn toàn rồi.

Triệu Phong thở phào một hơi,

Hắn sử dụng phương pháp kim thiền thoát xác, chỉ có thể giữ lại cấm khu Thần Linh Nhãn, còn lại quá nửa Hồn lực và nhục thể, đều đã bị Vong Ngữ Trớ Chú ăn mòn rồi.

Thường thường, có ba loại phương pháp trọng sinh.

Loại thứ nhất, đoạt xá trọng sinh.

Loại phương pháp này, tương đối đơn giản, nhưng tính mạo hiểm rất lớn.

Loại thứ hai, “Tích Huyết Trọng Sinh”.

Phương pháp mà Bán Thần ấu đồng sử dụng, tương đối cao cấp, chỉ có thể làm được dưới tình huống có ý chí lực lượng rất mạnh làm trụ cột.

Loại thứ ba, đó là Luân Hồi trọng sinh.

Có thể khống chế hoặc giữ lại ký ức hay không, cũng rất khó nói. Nếu như vận khí tốt, trọng sinh trên người đệ tử thế gia siêu cấp, có huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc Bảng. Nếu vận khí kém, sẽ trọng sinh lên người heo chó.

Nhưng loại phương pháp này, nếu như có thể nắm giữ trong tay, thì chính là hoàn mỹ nhất.

Nói một cách tương đối.

Phương pháp mà Triệu Phong áp dụng, là “cấp thấp” nhất, nhưng dù sao thì đây cũng làp hương pháp duy nhất mà hắn có thể áp dụng.

“Tích Huyết Trọng Sinh” chính là một thần thông cao minh. Triệu Phong không làm được, thậm chí ngay cả Tử Vong Đại Đế, cũng không nhất định có thể thi triển.

Mạnh như Bán Thần ấu đồng, vào thời kỳ Bán Thần đỉnh phong, “Kim Khôn Thánh Thể” đạt tới cấp bậc rất cao, mới có khả năng tu luyện thành công “Tích Huyết Trọng Sinh”.

Hơn nữa.

Phương pháp “Tích Huyết Trọng Sinh” này, lại không thích hợp với Triệu Phong.

Bởi vì, huyết nhục của hắn, không thể ngăn cản lực lượng của Vong Ngữ Trớ Chú, một khi hắn “Tích Huyết Trọng Sinh”, lực lượng của Vong Ngữ Trớ Chú sẽ tiếp tục kế thừa lên hắn.

Ngược lại, phương pháp cấp thấp như “đoạt xá trọng sinh”, hay còn gọi là mượn xác hoàn hồn này, chính là thích hợp với Triệu Phong nhất.

- Thân thể này vẫn còn rất trẻ tuổi, vừa mới đột phá Chân Linh Cảnh không lâu, rất thích hợp.

Triệu Phong kiểm tra một phen, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Nếu như thực lực của mục tiêu quá mạnh, vậy thì cũng sẽ không thích hợp với Triệu Phong.

Không phải Triệu Phong không nghĩ tới chuyện đoạt xá của mục tiêu mạnh mẽ.

Mà là muốn ngăn cản Vong Ngữ Trớ Chú, Triệu Phong phải bỏ qua chín thành lực lượng lực lượng linh hồn, thậm chí bỏ qua nhục thể. Chỉ có thể bằng vào không đến một thành ý chí linh hồn, không có khả năng cướp lấy thân thể của mục tiêu đã ngoài cấp bậc Vương Giả.

Cho dù mục tiêu là Đan Nguyên Cảnh, e rằng cũng sẽ giãy dụa chống trả.

Nếu như là cấp bậc Chân Linh Cảnh, vậy thì lại rất dễ dàng.

Chủ nhân của thân thể này vừa mới khí tuyệt bỏ mình, cũng giúp Triệu Phong bớt đi không ít phiền toái.

Giờ khắc này.

Trong lòng Triệu Phong lại thở phào một hơi.

Thứ nhất, Vong Ngữ Trớ Chú đã được hóa giải.

Thứ hai, tư chất của thân thể này, mạnh hơn thân thể kiếp trước rất nhiều, thích hợp cho việc trùng tu “Kim Khôn Thánh Thể” và “Ngũ Hành Phong Lôi Quyết”.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là huyết mạch Huyền Băng Lân tộc, không thể tiếp tục kế thừa.

Nhưng trên thế gian này, làm gì có chuyện thập toàn thập mỹ.

Tiếp đó.

Triệu Phong bắt đầu tiêu hóa những mảnh vụn ký ức mà thân thể này lưu lại.

Chủ nhân của thân thể này tên là “Triệu Phong”. Xuất thân từ một gia tộc trung đẳng trong Đại Đảo Vực, còn gọi là Vân Lĩnh Triệu tộc.

Tại Vân Lĩnh Sơn, cùng tồn tại với Triệu tộc, còn có một thế gia là “Ân gia”, kết thù kết oán rất sâu, cạnh tranh kịch liệt.

Mà “Triệu Phong” kia, lại là thiên tài tuyệt đỉnh trong mấy ngàn năm qua của Triệu tộc, thậm chí trong đợt khảo hạch Tông phái nửa năm trước, đã thành công gia nhập “Vạn Thánh Tông”.

Ngày xưa, Vạn Thánh Tông tại Vương triều Đại lục, chính là một Tông phái Tam Tinh huy hoàng cường thịnh.

Mặc dù hiện nay, Vạn Thánh Tông đã rơi xuống Nhị Tinh, nhưng nội tình vẫn rất sâu dày, truyền thừa xa xưa, hơn xa một vài cường Tông Nhị Tinh nhập trú Chân Vũ Thánh Địa.

Điều này không thể nghi ngờ, đã khiến Ân gia cảm thấy kiêng kỵ bất an.

Vừa đúng lần này.

“Triệu Phong” cùng với đệ tử Tông môn, cùng nhau chấp hành nhiệm vụ, bởi vì tính cách của hắn quái gở, cho nên quan hệ với đồng môn cũng không tốt lắm, do đó mới hành động một mình, kết quả là bị Ân gia tìm được cơ hội.

- Có ý tứ, thân thể này là tư chất Địa Linh Thể thượng phẩm, còn có cả một loại huyết mạch truyền thừa. Cha mẹ hắn đều đã chết, từ nhỏ là cô nhi, cùng gia gia sống nương tựa.

Triệu Phong sau khi xâm nhập, mới biết được rất nhiều tin tức thú vị.

Trong đó bao gồm, thân thể này còn có một “vị hôn thê” được gia tộc đính hôn. Mà đối tượng còn là người thuộc đại gia tộc thế lực cường đại.

Có thể nói, kẻ này gánh vác hi vọng rất lớn của Vân Lĩnh Triệu tộc.

- Nếu như ta đã kế thừa thân thể này, vậy thì ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện lúc còn sống… Ách, đương nhiên, ngoại trừ vị hôn thê kia…

Khóe miệng Triệu Phong, nhếch lên một nụ cười nhạt.

Thân thể của thiếu niên này, diện mạo khá là tuấn tú, còn hơn cả Triệu Phong của kiếp trước. Khuyết điểm duy nhất, chính là tính cách rất quái gở.

Vụt vụt vụt...

Đúng lúc này, cách đó không xa, chợt truyền đến âm thanh phá không.

- Triệu Phong sư đệ!

- Triệu sư đệ bị thương thật nghiêm trọng! Vạn sư muội, mau trị liệu cho hắn…

Tổng cộng có năm sáu đệ tử, đều là thiếu nam thiếu nữ, tu vi thấp nhất cũng là Chân Linh Cảnh.

Người cầm đầu là một thanh niên huyền y, trên mặt lộ vẻ dị sắc.

Hắn chính là đội trưởng của nhiệm vụ lần này, tu vi đạt tới Chân Chủ Cấp.

Triệu Phong nằm trên mặt đất, một nữ hài mặc lam thường, khí chất ôn nhu điềm tĩnh, thi triển công pháp Thủy hệ, đang trị liệu cho hắn.

Triệu Phong kiểm tra trong ký ức.

Tin tức về những đệ tử đồng môn này, rất nhanh hiện ra trong đầu.

Thanh niên huyền y kia, chính là Quảng sư huynh, tên là Quảng Điền, thuộc hàng đệ tử trung tâm, nhân mạch cũng không tệ.

Còn nữ hài lam thường ôn nhu điềm tĩnh này, tên là Vạn Dung, tu vi cũng đạt tới Chân Huyền Cấp.

Trong đáp người.

Tu vi của “Triệu Phong” là thấp nhất, đó là vì hắn còn nhỏ tuổi, cũng chỉ mới gia nhập Tông môn được một thời gian ngắn.

Trong ký ức, mười đại đệ tử chân truyền của Vạn Thánh Tông, tu vi toàn bộ đều ngoài Đan Nguyên Cảnh, Đại Đan Nguyên Cảnh cũng có hai ba người.

Phân cấp đệ tử của Vạn Thánh Tông, là đệ tử ngoại tầng, đệ tử trung tâm, đệ tử chân truyền.

- Thật kỳ quái, Triệu sư đệ bị vết thương trí mạng như vậy, không ngờ vẫn có thể giữ được một mạng.

Vạn sư tỷ mặc Lam Thường, lúc chữa trị, cảm thấy có phần ngoài dự liệu.

Thân thể của Triệu Phong, bị thương thế tổn hại đến tạng phủ tâm mạch, tổn thương rất nghiêm trọng.

Thế nhưng, miệng vết thương trí mệnh đã đóng lại, không còn mất máu nữa.

Trong quá trình trị liệu, Vạn sư tỷ còn cho Triệu Phong ăn vào một viên linh đan trị thương trân quý.

Triệu Phong âm thầm vận chuyển lực lượng ý chí, khiến cho dược hiệu phân bố đều ở khắp bộ vị bị trọng thương, phối hợp với Vạn sư tỷ trị liệu.

Một lát sau…

Thương thế của Triệu Phong, đã lành được bảy tám phần.

- Tốt lắm.

Triệu Phong vỗ vỗ bụi đất trên người, vẻ mặt thản nhiên, đánh giá xung quanh một lượt.

Vạn sư tỷ ôn nhu kia, không khỏi lộ ra một tia cổ quái.

“Triệu Phong” lúc này, khiến nàng có một loại cảm giác khác xa trước kia.

Thanh niên huyền y gọi là “Quảng sư huynh” thoáng nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia âm lãnh.

- Triệu sư đệ! Lần nào ngươi cũng cố chấp như vậy, không phải lần nào cũng có vận khí tốt, may mắn nhặt lại được cái mạng đâu.

Quảng sư huynh cũng không hỏi thăm nguyên nhân Triệu Phong bị thương.

Bên cạnh có một Yêu thú Chân Linh Cảnh, Triệu Phong đã chiến đấu với bọn chúng, vị vậy trên người cũng bị thương nặng.

Chỉ có Vạn sư tỷ phụ trách chữa thương, mới nhìn ra được một vài manh mối.

Trong lúc nói chuyện, Quảng sư huynh chất vấn rất nặng lời.

Triệu Phong không nói gì, trong mắt mơ hồ xẹt qua một tia lãnh ý và khinh thường nhàn nhạt.

Lấy năng lực phân tích và nhìn thấu tình huống của hắn, không khó để nhìn ra, lần này tách rời khỏi đội ngũ, lại bị Ân gia tập kích, chắc chắn không thoát khỏi liên quan với Quảng sư huynh này.

Trong lúc làm nhiệm vụ.

Quảng sư huynh và Triệu Phong trước kia, thường phát sinh tranh chấp, Triệu Phong tính cách quái gở, vì vậy từ đầu đến cuối đều hành động một mình.

Thế nhưng.

Theo Triệu Phong được biết, Quảng sư huynh này trong vòng tròn đệ tử của Tông môn, nhân duyên rất tốt, kết giao rất nhiều bằng hữu.

Mà lần hành động này, Quảng sư huynh lại phát sinh tranh chấp với Triệu Phong có tính cách quái gở.

Trùng hợp là sau khi Triệu Phong tách khỏi nhóm, đã lọt vào sự tập kích của Ân gia.

Nếu không phải Vạn sư tỷ không đành lòng nhìn Triệu Phong tách rời đội ngũ, e rằng còn không thể tìm thấy thi thể nguyên vẹn của Triệu Phong.

- Vạn sư tỷ, ta nợ ngươi một cái nhân tình.

Triệu Phong cũng không để ý đến Quảng sư huynh, thoáng cười một cái, khẽ gật đầu với Vạn Dung sư tỷ.

- Ngươi… Đúng là kẻ không biết tốt xấu.

Quảng sư huynh tức giận vung tay áo.

Meo meo…

Đúng lúc này, một con mèo nhỏ lông xám bạc, từ một góc rừng cây, nhẹ nhàng nhảy đến.

- Con mèo nhỏ thật đáng yêu.

Ánh mắt Vạn sư tỷ lóe sáng, lộ ra một tia yêu thích.

Con mèo nhỏ này, thần thái kiêu ngạo, tròng mắt đen nhánh như hai viên bảo thạch, tặc nhãn cực kỳ linh động, hiểu rõ nhân tâm.

Meo meo…

Tiểu Tặc Miêu nhẹ nhàng nhảy một cái, hạ xuống trên vai Triệu Phong, thân thiết cọ vào người ngắn.

- Tiểu Tặc Miêu.

Triệu Phong đưa tay vuốt lông nó, trên mặt đầy vẻ vui mừng.

Nhân sinh thay đổi, cảnh còn người mất.

Nhưng ý chí linh hồn của một người, mới là trung tâm chân chính, nhục thân chẳng qua chỉ là một cái túi da mà thôi.

Đối với Triệu Phong hoặc là Tử Vong Đại Đế mà nói, ý chí linh hồn, mới là căn nguyên thực sự, là thứ bất hủ.

Mặc dù đoạt xá trọng sinh, nhưng Triệu Phong vẫn là Triệu Phong.

Tiểu Tặc Miêu, vẫn trung thành với hắn như cũ.

- Con mèo này…

Trên mặt đám người Quảng sư huynh và Vạn Dung, đều lộ vẻ kinh ngạc.

Giờ khắc này, “Triệu Phong” khí định thần nhàn, trên người có một loại khí tràng không thể hình dung được.

- Quên nói với các người, đây là con miêu sủng mà ta mới thu phục trong “Vô U Lâm”.

Triệu Phong bổ sung.

Đám người Quảng sư huynh cũng không truy vấn nữa. Một con miêu sủng nho nhỏ, thoạt nhìn cũng không có bao nhiêu sức chiến đấu.

Cũng chỉ có loại người có tính cách quái gở như “Triệu Phong”, hoặc là đám nữ tử, mới lựa chọn những loại miêu sủng nhỏ bé đáng yêu mà sức chiến đấu yếu ớt này.

Dứt lời.

Một người một mèo, tiến sâu vào trong Vô U Lâm.

- Triệu Phong, ngươi muốn làm gì?

Quảng sư huynh quát lạnh một tiếng.

- Ta hành động một mình.

Triệu Phong nhẹ nhàng nói, ngay cả đầu cũng không quay lại.

- Triệu sư đệ! Sâu bên trong Vô U Lâm, có dấu vết của Yêu thú cấp bậc Tôn Giả, một mình hành động rất nguy hiểm.

Vạn Dung sư tỷ không đành lòng lên tiếng.

Đám người Quảng sư huynh lộ vẻ khinh thường, giống như đang nhìn “kẻ ngốc”.

- Kẻ này, vừa rồi hành động một mình,thiếu chút nữa đã bỏ mạng, vậy mà vẫn không chịu đổi tính.

Một tên đệ tử áo lam, cười lạnh một tiếng.

- Triệu sư đệ, nếu ngươi đã khư khư cố chấp như vậy, cũng không trách được người thủ lĩnh như ta a. Nếu ngươi không hoàn thành nhiệm vụ Tông phái, thân tử trong Vô U Lâm, cũng không liên quan gì đến ta.

Quảng sư huynh cười lạnh nói.

Cho dù Triệu Phong có thể bảo mệnh, với lực lượng của một mình hắn, e rằng cũng không hoàn thành xong nhiệm vụ Tông môn, sau khi trở về, quá nửa sẽ bị trách phạt nặng nề.

Thế nhưng.

Một người một mèo lại làm như không nghe thấy, vẫn tiến vào sâu trong Vô U Lâm.

Vạn sư tỷ ôn nhu điềm đạm, mắt nhìn thân ảnh rời đi, cảm thấy có chút hoang đường, bóng lưng bí ẩn đó tràn ngập mị lực trong truyền thuyết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.