- Không sai. Không chỉ ngươi, ngay cả chúng ta cũng không có nhiều cơ hội lắm.
Vũ Lạc nhàn nhạt liếc nhìn Triệu Phong, cũng không che giấu vẻ khinh thường hắn.
Trong lòng hắn cười lạnh:
- Di tích bảo điện giáng lâm. Bình thường đều có tính tập trung nhất định, không phải thể hệ kinh tài tuyệt diễm thì cho dù có may mắn tiến vào trong đó, cũng không chiếm được kỳ ngộ truyền thừa.
Mà trong mắt hắn.
Triệu Phong chẳng qua chỉ là một tên quê mùa, vậy mà lại vọng tưởng tiến vào “Di tích bảo điện”, quả thật chẳng khác gì cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
- Tỷ lệ 1%, quả thực hơi thấp.
Trong lòng Triệu Phong thầm nghĩ, nhưng tâm niệm vừa xoay chuyển, lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
Có nhiều thứ nếu như nhất định không chiếm được thì Triệu Phong cũng không bắt buộc.
Dù sao lần này hắn thu hoạch cũng không ít, cho dù không tiến vào “Di tích bảo điện” thì kỳ ngộ ở bên ngoài di tích cũng đã là kỳ ngộ không tệ rồi, so với truyền thừa Ngoại Vực bình thường còn mạnh hơn.
Trên gương mặt Diệp Yên Vũ lộ vẻ không cam lòng, hàm răng trắng tinh khẽ cắn:
- Cho dù tỷ lệ chỉ là 1%, ta cũng sẽ không từ bỏ.
Đám người lâm vào trầm mặc trong giây lát.
Mọi người cơ bản đã mất đi chờ mong đối với việc tiến vào Di tích bảo điện, chỉ có Diệp Yên Vũ là vẫn không nhận thua.
Triệu Phong thì vẫn giữ loại thái độ lạnh nhạt như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-te-chi-vuong/3264748/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.