Gió núi táp thẳng vào mặt, thấp thoáng nghe thấy tiếng va đập, sau đó tất cả lại trở về trạng thái cũ.
Tôi nghe thấy tiếng thét gọi của người chăn dê, cũng biết đàn dê đang rấthỗn loạn, nhưng cứ cảm thấy thật khó hiểu. Abbas chỉ bị ngã xuống núithôi, giống như tôi cũng bị ngã vậy, chẳng phải bây giờ tôi vẫn rất ổnsao, Abbas cũng sẽ ổn thôi. Biết đâu lúc nào đó, ở một nơi nào đó, anhta sẽ lại xuất hiện, trên mặt vẫn sẽ là nụ cười rạng rỡ. Thế là tôi nínthở chờ đợi, dỏng tai lên nghe ngóng… nhưng Abbas không xuất hiện nữa.
“Abbas?” Tôi bám vào vách đá, thận trọng trèo xuống, vừa trèo vừa gọi to:“Abbas…” Anh ta nhất định đang ở dưới đó, có thể đã bị thương, chuyến đi này có ai trên người không có vài vết thương chứ, chỉ cần vẫn ở đó thìsẽ có cách. Trèo xuống khó hơn trèo lên rất nhiều, tôi vô cùng lo sợ,mỗi bước đi đều cần phải thật chắc chắn, Abbas vẫn đang ở dưới kia… Độtnhiên, một bàn tay ôm chặt lấy tôi. Lâm đã chạy đến ngăn tôi lại, nói“Ngải, đừng đi xuống nữa, nguy hiểm lắm!”
Tôi vẫn giữ nguyên tư thế, nhíu mày, nói: “Abbas ngã xuống dưới rồi, có lẽ vẫn đang ở đó, chúng ta phải đi cứu anh ấy!”
“Anh ấy không có ở đó đâu. Ngải, tôi nhìn thấy anh ấy rơi xuống sông rồi…”
“Vậy thì đi ra chỗ sông, chúng ta vớt anh ấy lên.”
Lâm ngập ngừng nói: “Chỗ sông… cũng không có. Ngải, nước sông chảy xiết như vậy, anh ấy… đã bị cuốn đi rồi.”
Tôi ngắt lời anh ta: “Có khi bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-se-phu-ho-em/136498/quyen-1-chuong-3-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.