“Ngải, TiểuNgải!” Abbas vứt chiếc ba lô xuống, gọi ầm lên và ôm chầm lấy tôi. “Côvẫn còn sống, cảm ơn Thánh Allah, cô vẫn còn sống!” Anh ta vui sướng vỗlấy vỗ để lên người tôi, mới đầu tôi còn miễn cưỡng chịu đựng nhưng sauvài lần vỗ đã phải khom lưng ho sặc sụa. Cuối cùng vẫn là Lâm nhận ravấn đề bất ổn, miễn cưỡng giơ tay kéo tôi ra khỏi bàn tay mạnh mẽ củaAbbas, trước khi anh ta vỗ chết tôi.
Tôi vừa ho vừa giới thiệuhai người với nhau. Abbas nhìn dáng vẻ yếu đuối tàn tạ của tôi và Lâm từ trên xuống dưới, sau đó nghiêm giọng nói: “Cô và Lâm tiên sinh cần phải ăn chút gì đó.”
Tôi gật đầu lia lịa. “Được! Ăn chút gì đó! Phải ăn chút gì đó chứ!”
Từ lúc quen nhau, Abbas chỉ gọi tôi là “Tiểu Ngải”, nhưng đối với nhữngngười khác, kể cả Muri, anh ta luôn cung kính gọi là tiên sinh. Tôi cũng chả hiểu tại sao người ta đều là tiên sinh này, tiểu thư nọ, tới lượttôi lại chỉ là “Tiểu Ngải”.
Abbas bắt đầu nhóm bếp nấu cơm, tôikiệt sức ngồi bên cạnh nhưng lòng lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Cảmgiác tai qua nạn khỏi thực sự rất tuyệt vời, cảm ơn ông trời! Không lâusau, Abbas đưa cho tôi và Lâm mỗi người một cốc trà Bạch Ngọc. Tôi nhănmặt, nhận lấy, Lâm nhìn nét mặt kì quái của tôi và càm thấy rất khóhiểu. Tôi vội ngồi thẳng lên, cầm cốc trà, nét mặt lộ rõ vẻ háo hức, thế là anh ta không nghi ngờ gì nữa, bắt đầu uống trà; sau đó, trước ánhmắt trách móc của Abbas, anh ta phun
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-se-phu-ho-em/136497/quyen-1-chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.