"Nhưng anh nghĩ anh vẫn phải nói." Hà Thích nhướng mày nháy mắt, chống cằm nhìn cô, giọng điệu bỗng trở nên thận trọng: "Anh rất ít khi nói ba chữ này với người khác, dường như chưa từng nói bao giờ."
"Thật sự không muốn nghe à, bỏ qua lần này anh không bao giờ nói nữa đâu nhé." Nhã Kỳ tay cầm bình nước dùng sức nắm chặt, đầu càng lúc càng cúi xuống, cô lắp lắp nói: "Anh, anh không cần nói em nghe đâu." "Những lúc như thế này em lại muốn làm đã điểu?"
"Anh có thể đừng dựa vào em gần như vậy không, ngồi dịch ra một chút đi." Đầu Tạ Nhã Kỳ gần như đã vùi hẳn vào hai chân. Hà Thích được đà làm tới dựa vào cô càng ngày càng gần, dùng tay chọt chọt đầu cô, cô không khỏi xấu hổ nói to: "Em đã nói rồi, em không muốn nghe, không muốn nghe không muốn nghe!"
"Hai người đang làm gì vậy?" Đối với động tĩnh phía sau Nhã Tĩnh biết rõ như lòng bàn tay, ở trong lòng cậu, cậu thấy chị gái của mình là vạn năng, dường như không có gì có thể làm chị ấy tức giận, vậy mà cứ hễ là chuyện có liên quan tới Hà Thích là biến thành một bộ dạng yếu đuối, chả có tí sức lực nào. Cậu cầm một nắm hạt óc chó từ trong túi xách đưa tới trước mặt Nhã Kỳ: "Nào nào, ăn nhiều một chút, lần này trước khi đi Chu Thăng Thăng mang theo rất nhiều."
Hà Thích buông Nhã Kỳ ra, có chút bất mãn nhìn Nhã Tĩnh nói: "Cậu tới chả đúng lúc gì hết."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-ngot/2503292/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.