Giờ thì cô đã hiểu vì sao Minh Nghi con bạn cô nó lại như vậy. Chất giọng có chút gắng xuống.
"Tuệ Nghi, là chị Linh Hoa, không phải chị hai của em"Sau khi nghe giọng nói lạ con bé dần trở nên im ắng, không còn lớn giọng làm loạn nữa. Linh Hoa cũng từ từ bước lại gần phía giường, ngồi xuống bên cạnh. Vẫn giữ nguyên chất giọng ấy không thay đổi.
"Kéo chăn xuống"
"Chị xem"
Không có bất kì sự hồi đáp nào đến với cô, Linh Hoa vội hít một hơi thật sâu lên tiếng.
"Chị là người thiếu kiên nhẫn"
Cô định lên tiếng nói tiếp nhưng chiếc chăn dần có sự phản ứng nhẹ. Dần dần khuôn mặt nhợt nhạt của con bé xuất hiện trước cô. Không còn đủ kiên nhẫn nữa Linh Hoa dùng tay mình kéo mạnh chiếc chăn xuống. Hiện ra trước mắt cô là những vết thương vẫn còn đang ướt, nó vẫn chưa khô lại đóng mài. Lớn nhỏ có đủ, cơ thể nhỏ bé này rất giống với cô năm đó, dừng lại ở một khoảng khắc.
Linh Hoa cố gắng khống chế cảm xúc của mình, không để nó bộc phát ra quá nhiều.
"Rất giận chị Minh Nghi sao, cả hai đang có khuất mắt với nhau đúng chứ"
Đáp lại cô chỉ là vài cái gật đầu, Linh Hoa lúc này mới vội nói tiếp.
"Chị biết rằng không nên nhắc lại câu chuyện đó, nhưng chị muốn nghe em kể hết tất cả về đêm hôm đó"
"Như thế chị mới có thể nắm được tình hình sự việc mới bước vào cùng em rời khỏi cái sự đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-lanh-cho-em/3617826/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.