Suốt một chặng đường về nhà, Linh Hoa vẫn giữ mãi trạng thái ấy. Cứ nhìn ra xa nghĩ ngợi về điều gì ấy mà anh không thể biết được. Ánh mắt lo lắng từ anh cứ luôn liếc nhìn sang phía Linh Hoa.
Xuống xe, cô cúi đầu cảm ơn anh, dặn Huễ Minh trở về cẩn thận rồi cô cũng nhanh chóng quay người lặng lẽ đi vào trong.
Mở cửa căn hộ, cô cất đồ cá nhân của mình, tiếng chuông điện thoại lúc này lại reo lên. Cô cũng nhanh chóng bắt máy. Ở đầu dây bên kia là giọng nói em trai cô dần lên tiếng.
“Chị hai, dạo này mẹ bệnh không có đi làm, em không còn tiền đóng học”
“Chị có thể cho em một ít được không?”
Linh Hoa chợt nghĩ một chút rồi lên tiếng trả lời.
“Không đi làm sao, dù sao em cũng đã năm cuối rồi”
Nó khá vô tư trả lời với cô về việc mẹ không cho phép nó phải đi làm, cô nghe về việc đứa em trai cô được như thế có chút tủi thân ở trong lòng.
“Uhm, tắt máy đi, một chút chị gửi cho, mà em cũng ráng kiếm một việc gì đó bên ngoài để còn phụ mẹ”
“Giờ chỉ còn em là mẹ mong chờ, nên đừng ỷ vậy mà ham chơi nghe chưa”
Nói rồi cô tắt máy, mở chiếc laptop nằm ở trên bàn, bấm vào phần mail, một tệp mail mới vừa gửi qua vài giờ trước. Giấy tờ xin nghỉ việc của cô cũng đã được phê duyệt.
Nhìn vào màn hình cô có chút suy nghĩ về nó, mở hộc tủ bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-lanh-cho-em/3513519/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.