Cả đêm vì lo sợ Linh Hoa gặp thêm ác mộng, nên anh đã ngồi cạnh không ngủ để canh cô. Mãi cho đến khi tờ mờ sáng, anh mới có thể an tâm mà chợp mắt một chút.
Cứ nghĩ là vài phút trôi qua, nào ngờ anh ngủ qua lố giờ bình minh, cả Linh Hoa cũng ngủ ngon đến mức mà tiếng chuông điện của anh cũng không làm cô thức giấc. Huễ Minh mò mẫn chiếc điện thoại mình, anh bấm vào màn hình, đầu dây bên kia là giọng nói của ông quản gia…
“Thiếu gia, tôi đã mang tới những thứ đúng địa chỉ, cậu cho tôi số phòng tôi nhờ nhân viên khách sạn mang lên giúp”
Anh lúc này mới chợt nhận ra rồi lật đật vội đứng dậy đi xuống bên dưới. Tới sảnh của khách sạn, bước ra khỏi thang máy, ông ta cung kính đi lại đưa một túi đồ lớn cho anh.
“Mọi thứ cậu dặn đều có đủ”
Huễ Minh cau mày nhìn ông ta rồi cầm chiếc túi lớn bước vào thang máy, ra hiệu cho quản gia đi về.
Vào thang máy anh nhìn vào chiếc đồng hồ đang đeo tay, mới chợp mắt đây mà đã hơn mười giờ sáng. Thời gian có phải là trôi rất nhanh không, mở cửa phòng đi vào, nhìn thấy Linh Hoa vẫn còn nằm say xưa nằm ngủ li bì cuộn mình trong chiếc chăn lớn.
Anh thầm cười suy nghĩ.
(Giỏi chuyện chăn gối nhỉ, có thể ngủ từ mười giờ tối hôm qua đến chuẩn bị gần giờ trưa hôm nay vẫn chưa có biểu hiện thức dậy)
Rồi lại quay về với suy nghĩ khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-lanh-cho-em/3511751/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.