Rất lâu sau đó Minh Nghi cũng đã chạy đến địa chỉ mà trong điện thoại Tuệ Nghi gửi sang. Nhìn xung quanh nơi này là một nơi khá phức tạp. Chiếc xe đậu trước khu nhà trọ, đi vào trong mọi thứ nơi đây có chút cũ kĩ xuống cấp.
Bước lên cầu thang, cô đi đến số phòng mà Tuệ Nghi nói, nhẹ nhàng gõ cửa gọi khẽ.
“Tuệ Nghi, em trong đó à?”
Đáp lại cô là một khoảng không im ắng, tiếng gió thổi nhẹ qua người. Cảm nhận được cửa không khoá cô nhẹ nhàng đẩy cửa. Đập vào mắt Minh Nghi là một căn phòng lộn xộn. Đồ đạc vương ra khắp nơi, căn phòng như đã có một sự xô xác, dáng vẻ nhỏ bé quần áo có chút xộc xệch, tay chân bầm tím có nhiều nơi vẫn còn rướm máu. Đôi mắt sưng húp vì khóc, Minh Nghi đi lại, ngồi xuống, không tin được bộ dạng nhếch nhác trước mắt này là đứa em gái bé nhỏ của cô.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy”
“Tuệ Nghi”
Đôi tay run chạm khẽ vào khuôn mặt nhỏ bé ấy, đôi mắt của Minh Nghi không thể kiềm chế cảm xúc, một giọt rồi lại hai giọt.
“Sao lại sống một nơi như thế này”
“Có thể nói với chị, sẽ tìm nơi tốt cho em mà”
Đối lại với những câu từ trách móc từ Minh Nghi, Tuệ Nghi ngồi đó đôi mắt vẫn vô hồn ôm chặt cơ thể mình run rẩy mà khóc.
Minh Nghi quẹt vội nước mắt dìu con bé rời khỏi đó, cô đưa con bé vào một bệnh viện lớn để kiểm tra lại tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-lanh-cho-em/3505723/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.