Hàng giờ cứu sống cô bé trôi qua, trái ngược dáng vẻ lo lắng đi qua đi lại của Linh Hoa. Anh chỉ ngồi ở vào hàng ghế hành lang châm một điếu thuốc, kéo một hơi dài. Anh chợt nghĩ về đêm hôm qua, liệu câu nói tưởng chừng vô tư của cô bé chẳng lẽ lại thành hiện thật sao.
Huễ Minh lấy điện thoại mình ra, gõ một hàng số, bấm vào nó, đầu dây bên kia bắt đầu rung lên từng hồi chuông. Mãi về sau ở đầu dây bên kia mới bắt máy, giọng nói của một người đàn ông trả lời với anh.
“Là ai vậy? Tôi đang bận”
Giọng nói có chút gằng nhẹ lên tiếng trả lời ông ta.
“Có phải con anh tên Tô Mẫn Nhi”
Anh ta vừa nghe tên cô bé liền có chút phớt lờ, qua loa trả lời anh.
“Anh là thầy giáo con bé à, tôi hiện tại không có thời gian nghe phiền anh gọi lại sau”
Tiếng tắt máy, anh nhìn vào màn hình cuộc gọi vừa bị tắt kia thầm chửi thề trong đầu. Cái tên cặn bã, như vậy cũng đòi làm ba sao. Nhìn thấy hành động của Linh Hoa vội suy nghĩ đi lại lên tiếng.
“Tại sao lại gọi?”
“Con bé nó sẽ ổn, người nhà nó như vậy anh còn gọi à?”
Huễ Minh nhìn Linh Hoa ánh mắt dịu dàng có chút nhỏ nhẹ lên tiếng.
“Dù sao thì em cũng nên chấp nhận sự thật”
“Không có hi vọng”
Linh Hoa thật không hiểu anh ta sao lại có thể thốt lên những lời đó. Tiếng đèn phòng cấp cứu cũng dần tắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-lanh-cho-em/3505722/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.