Theo như địa chỉ, Trác Vi Lan tìm được chỗ của bác sĩ tâm lý, vừa vào cửa đã nhìn thấy gương mặt vui vẻ của nhân viên lễ tân, trong lòng nàng cũng cảm thấy thoải mái hơn, đưa tin nhắn đã hẹn trước thành công cho cô gái ở quầy lễ tân để xác nhận.
Mạc Sương đi theo phía cuối, tò mò đánh giá bốn phía.
"Mời bên này." Nhân viên làm việc gọi điện thoại xác nhận, mời bọn họ vào bên trong.
Trác Vi Lan cất điện thoại lại trong túi, nhìn bên cạnh trống không, quay đầu đi tìm: "Mạc Sương."
Mạc Sương ở chỗ cái giá cách đó không xa đang xem sách tuyên truyền, nghe được nàng nói chuyện lập tức thả xuống, đi nhanh tới, chủ động nắm lấy tay nàng đi về phía trước: "Đi thôi."
Tim của Trác Vi Lan khẽ nhảy lên, giọng dịu dàng đáp lại: "Ừm.
"
Màu sắc bên trong phòng rất ấm áp, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào từ bên ngoài, nhìn thấy vô cùng thoải mái thông suốt, không hề giống như cao ốc cao cao tại thượng*, không hợp tình người ở bên ngoài.
*ăn trên ngồi trước; chỉ tay năm ngón; ngồi tít trên cao; xa rời quần chúng.
Trác Vi Lan chú ý tới rất nhiều đồ trang trí nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp, nhìn thử, cảm giác khó chịu khi đến một nơi xa lạ từ từ tan biến, gợi lên tinh thần và siết chặt những đầu ngón tay đang nắm chặt của Mạc Sương: "Đừng sợ, chúng ta chỉ là tới tán gẫu một chút."
"Tôi biết." Mạc Sương mím môi, nghiêng đầu ghé vào bên tai nàng nói ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-kip-ly-hon-vo-mat-tri-nho/2897600/chuong-17.html