- Đừng có tỏ vẻ chỉ có mình hai người bực mình.
- Tỏ vẻ cái rắm ý, anh đi sớm một chút là đã không phải ngồi kế nhau rồi.
- Bộ cậu không thấy đám con gái phiền phức đó cản chân tôi à.
- Fan của cậu mà cậu nói chuyện kiểu gì vậy? – Quỳnh lên tiếng
- Fan thì fan chứ, đây là trường học, họ còn bám dính như vậy, tưởng tượng họ biết địa chỉ nhà tôi xem.
Ôi, cái này thì không cãi nha, tôi cũng sợ mình sẽ bị một đám người bám riết như vậy.
- Nhưng dù gì thì họ cũng vì yêu mến cậu nên mới làm vậy. – Quỳnh bảo
- Tôi không phải nghệ sỹ mà họ bám tôi đến mức đó, hết giờ học là họ liền tìm tôi, thử xem các nghệ sỹ xem, có ai gặp chuyện phiền phức với fan như tôi không?
Lúc nay tôi với Quỳnh chỉ biết quay qua nhìn nhau. Dù gì chúng tôi cũng chả rành nên không nói gì thêm. Ngồi học được một lúc thì tôi có cảm giác như bị giám sát vậy.
- Ê, Quỳnh, mày có cảm giác cả cái phòng này là fan của thằng này không?
- Có nha, nảy giờ tao không tập trung học nữa là.
- Lại làm sao đấy? – anh ta
- Anh bảo fan của anh học đi chứ, chúng tôi không học nổi khi bị giám sát như này đâu.
Nghe vậy, anh ta liền nhìn cả lớp, rồi tự mình bất lực mà đập tay lên trán. Xong anh ta lấy điện thoại ra, đăng gì đó lên IG.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-bao-gio-la-tinh-co/2878631/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.