Thanh niên choáng váng, cậu cho rằng hành động cúp máy kia của chú là để tránh hiềm nghi.
Không ngờ rằng người ấy lại chạy đến ngay lập tức.
Lái xe tông hỏng cửa lớn khiến trán bị thương, chú liều lĩnh như vậy, cứ như một thiên thần.
Đúng, thật ra cậu đang hoài nghi sự thật lòng của chú, nên mới bị chú mê hoặc, giống như năm đó.
Nhưng cậu vẫn chọn cách đánh cược, nếu thua thì cậu mất một trái tim chân thành thủng trăm nghìn lỗ, còn thắng, là có được chú.
Đó là tình nhân trong mộng suốt thời niên thiếu, là đối tượng cậu nhất kiến chung tình.
Bây giờ cậu có cảm giác xụi lơ sau chiến thắng, giống như không thể tin nổi lại như một giấc mộng dài.
Đây không phải là mơ, cậu thắng rồi.
Chú thở chậm lại, lấy một chiếc khăn từ áo com lê chùi vệt máu trên mắt.
Hắn liếc nhìn thanh niên đang quỳ trên mặt đất, lại nhìn người cha đang cầm gậy gỗ trong tay: “Lê Diệu, cớ gì anh phải đánh thằng bé như thế.”
Người cha giận tím mặt, chỉ gậy gỗ vào mặt chú: “Tần Túc! Uổng công tôi coi chú là bạn tốt, nhiều năm qua vẫn giúp đỡ, vậy mà chú lại đối xử như thế với tôi, chà đạp con trai tôi! Chú không phải là người!”
Chú quay đầu đóng cửa lại, ngăn dì Trần đang kinh hoảng và bảo an ở ngoài cửa.
Hắn bước đến mấy bước, lại gần thanh niên, lấy tay đặt lên người cậu khẽ dùng sức: “Đứng lên đi.”
Cha căm hận nói: “Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu/3135657/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.