Trời bên ngoài đã tối, trong rừng u ám có tiếng côn trùng, thỉnh thoảng vang lên tiếng sói hú ghê rợn.
Lan Hồ nhờ ánh sáng của trăng, cẩn thận rẽ cây về nhà. Mặc dù đã đi qua con đường này vô số lần nhưng giữa đêm khuya đi lại có chút khó khăn, cô không cẩn thận vấp ngã mấy lần, cánh tay, khuôn mặt đều có vết xước.
Cô vốn định đi tìm sư phụ nhưng bây giờ trời đã tối đen, vẫn nên để trời sáng rồi đi. Bây giờ cô phải về nhà, biết đâu sáng mai tỉnh dậy sư phụ sẽ về với cô.
Có lẽ từ khi sư phụ rời đi, chỗ này đã bị cắt hết nguồn điện và nước. Lan Hồ mò mẫm tìm được mấy cây nến trong tủ, ít ra có thể sưởi ấm căn nhà trống trải.
Suốt mười năm năm qua, Lan Hồ chưa từng ở nhà một mình, cảm giác bây giờ vừa quen vừa sợ.
Tìm một lúc, cuối cùng cũng thấy tấm chăn trên nóc tủ. Vốn chỉ là tìm may không ngờ đồ của sư phụ mất hết lại còn một tấm chăn. Lan Hồ thở dài, nằm trên giường, bọc kín chăn sau đó cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
Trải qua một đêm khó ngủ, hai mắt Lan Hồ thâm quầng, trời vừa sáng cô đã vác theo túi nhỏ vào rừng. Đi cả một chặng dài, cổ khát khô, Lan Hồ dừng chân dưới một gốc cây to.
Nhìn lên bầu trời rợp lá, Lan Hồ bỗng thấy có chút vô vọng. Đột nhiên nhớ đến Diệp Vân Triệt, anh có khả năng giúp cô, nhưng nếu cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-xin-ky-don/3322134/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.