Ngồi trực thăng suốt bốn tiếng đồng hồ, đoạn đường núi phía sau cây cối rậm rạp không có đất trống nên hai người phải xuống đi bộ khoảng nửa tiếng.
Mộ Dung Nam Dương sợ Lan Hồ mệt nên bảo cô nghỉ ngơi trước rồi tiếp tục lên núi nhưng Lan Hồ có vẻ rất vội, cô kiên quyết từ chối rồi bước nhanh về phía trước.
Mộ Dung Nam Dương không phát hiện ra điểm bất thường của cô, chỉ nghĩ Lan Hồ nóng lòng về với sư phụ và người cô yêu.
Hai người một nhỏ, một lớn, một trước, một sau đi dưới ánh hoàng hôn, tiếng chim rừng hót líu lo, bay lượn trên bầu trời, khung cảnh vùng núi thật bình yên và êm đẹp.
Nhưng trong lòng Lan Hồ lúc này rối như tơ vò. Nhìn bóng người đàn ông đổ xuống phía trước, khoé mắt lại sắp không kìm được nước mắt.
Nhưng cô không thể khóc.
Mất đi người này, cô vẫn còn sư phụ.
Lan Hồ cô từ nhỏ không có cha mẹ, chỉ có một mình sư phụ bên cạnh, bây giờ sắp được về rồi, cô nên mừng mới phải.
Hơn nữa cô rời đi, tất cả sẽ được hạnh phúc. Cô cũng không lãng phí cuộc đời vì một người không yêu mình.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, bước chân Lan Hồ dừng lại. Mộ Dung Nam Dương nãy giờ trong đầu chỉ có Đường Ninh nên không chú ý đã va phải Lan Hồ. Anh tò mò nhìn cô hỏi:
"Sao thế? Sao không đi nữa?"
Lan Hồ khẽ hít một hơi thật sâu, rồi quay đầu nhìn anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-xin-ky-don/3318509/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.