Nghe được lời nói của Diệp Vân Triệt, Mộ Dung Nam Dương chậm rãi đứng lên, xoay người không thèm để ý vào nhà ăn thu dọn chén đĩa.
Thấy anh phớt lờ mình, Diệp Vân Triệt quay sang hét:
"Anh dọn cái gì? Tôi còn chưa ăn, cho tôi một bát."
Mộ Dung Nam Dương dừng một chút, quay đầu nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm, ảm đạm buồn bã, có vẻ rất bất đắc dĩ.
Diệp Vân Triệt nhướng mày ra hiệu cho anh, nhẹ giọng nói:
"Ngoan ngoãn cho tôi một bát đầy, về sau tôi trước mặt cô ấy nói giúp anh vài câu."
Không ngờ Mộ Dung Nam Dương lại múc cơm, rau cho anh.
Diệp Vân Triệt tiếp nhận, rất hài lòng, nói: "Cám ơn."
Mộ Dung Nam Dương ngồi xuống bên cạnh anh.
"Anh vừa nói hợp tác là có ý gì?"
Diệp Vân Triệt vừa ăn vừa nói:
"Thật ra, tôi biết rõ cô ấy. Những bất bình trong lòng không thể hoá giải trong một sớm một chiều."
“Rồi sau đó?"
"Anh giúp đưa đón Liên Liên đi học. Làm những gì cô ấy phải làm hàng ngày, tôi vẫn không tin cô ấy sẽ không động lòng."
Mộ Dung Nam Dương "..."
Chẳng phải việc anh em như họ nên làm sao?
Anh muốn em gái tha thứ thì không chỉ những chi tiết hàng ngày mà còn phải quan tâm đến công việc của cô.
Chỉ cần không gây phiền toái cho em gái, bọn họ làm sao cũng được.
"Này, yên tâm đi, tôi biết cô gái kia, nói không sai đâu."
Diệp Vân Triệt cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-xin-ky-don/2643506/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.