Chương trước
Chương sau
Người đàn ông khẽ cất giọng khản đặc: “Sợ không?”

Cùng một câu hỏi nhưng ý tứ lại chẳng giống nhau.

Chẳng biết thiếu niên có hiểu được hay không, nhưng câu trả lời của cậu vẫn giống như vậy.

Thấy cậu lắc đầu, người đàn ông mạnh bạo mút lấy làn da nơi hỏm cổ của cậu, bụng ngón tay ở trong làn nước cố ý chà lên miệng mềm non nớt, nhìn cậu giật nảy dưới tay mình, giọng hắn có phần hung hăng hỏi: “Có biết tôi đang làm gì không?”

Lần này thiếu niên lắc đầu, có một chút ngờ vực khó hiểu vì hành động của hắn nhưng vẫn tràn ngập tin tưởng nhìn hắn. Đóa hoa nhỏ được hắn chạm vào vô thức co rút, mời gọi.

Tạ Nghiêu đỏ mắt gằn từng chữ: “Làm chuyện lão già kia muốn làm với em, sợ không?”

Thiếu niên giật mình, sau đó dưới cái nhìn của hắn mà gật đầu. Biểu tình trên mặt cũng biến đổi theo, chứng tỏ cậu thật sự sợ, cực kỳ không muốn cỡ nào.

Nhưng một đỗi cậu lại lắc đầu.

Còn chưa đợi hắn hiểu rõ cậu đã giữ đầu hắn đưa môi lên, áp lên môi hắn, học hắn duỗi đầu lưỡi ra, chọc cho hắn ngứa ngấy. Người đàn ông d.ục vọng mãnh liệt cỡ nào liền nương theo đó mà cuốn lên một cơn lốc xoáy càn quét lung tung một lần khoang miệng mềm mại của thiếu niên. Đến khi cậu nức nở nghẹn ngào, đuôi mắt lóng lánh nước mới lưu luyến không rời buông cậu ra.

Thiếu niên một bộ bị bắt nạt đến không biết trời đất gì, đặc biệt có sức quyến rũ người phạm tội. Người đàn ông thích muốn chết một tay liền giữ chặt đầu thiếu niên, không ngừng mổ lên đôi môi kia như kẻ nghiện. Một tay lại lưu luyến lần mò xuống dưới, hết xoa xoa hai quả đào bồng lại lần sâu hơn, nhưng lại bỏ qua cái miệng nhỏ kia mà sờ soạn hai tiểu đản đản non nớt, chọc cho thiếu niên mềm người nức nở.

“Tại sao lại lắc đầu, hử?”

Người đàn ông đã hơn ba mươi còn thích làm bộ, sướng không biết trời đất vẫn không quên đòi hỏi thêm.

Quả thật là đáng khinh bỉ.



Khổ nổi ở đây không có ai khinh bỉ hắn. Chỉ có một thiếu niên ngốc nghếch bị hắn dụ dỗ đến đánh mất chính mình, mặc hắn càn quấy.

“Nói đi.”

Hắn thúc giục, cũng từ bi mà buông hai quả đản đản đáng yêu ra, cho thiếu niên có cơ hội thở dốc.

Hứa tiểu Dương cũng không phụ lòng hắn, ngây ngô ôm lấy cổ hắn, mềm giọng thủ thỉ: “Em thích chú.”

Thích cho nên không sợ chuyện hắn làm với cậu. Với một điều quan trọng nhất là cậu biết người này sẽ không làm tổn thương mình. sẽ không giống lão biến thái kia.

Đoàng!

Trái tim của Tạ đại gia liền nổ tung thành một mảnh pháo hoa rực rỡ. Cái sự rạo rực từ tận sâu đáy lòng xộc thẳng đến đỉnh đầu, quả thật không phải niềm vui sướng bình thường.

Ấy thế mà thiếu niên ngây thơ lại không biết, vẫn còn nệm cho hắn mấy quả pháo nữa: “Em chỉ muốn chú thôi.”

“Em là của chú hết.”

Tạ đại gia bị hạnh phúc nện cho ngất ngây. Hắn không nhịn được nữa liền đem cậu cắn nuốt.

“Ưm…”

Những âm thanh sắc tình ám muội tận xương lại tiếp tục vang lên.



Lần này còn hơn cả cuồng phong bạo vũ, cuốn phăng mọi thứ vào lỗ đen của vũ trụ.

Nơi căn phòng tắm mập mờ hơi ướt không ngừng bắn ra hỏa hoa bốn phía, kích tình quyện trong tiếng nước dập dềnh ám muội, đem tất cả đốt cháy thành tro.

Đợi cho tất cả dừng lại đã là hơn nửa tiếng sau.

Tạ Nghiêu nhìn thiếu niên vốn đã chịu nhiều kinh hách trải qua một trận lửa nóng đã sớm không chịu được mà ngã đầu thiếp đi, trong mắt toàn là nhu tình.

Hắn lại mổ lên vành tai ửng hồng chưa tan của cậu vài cái nữa rồi trở tay đem cả hai tẩy sạch. Nhìn những dấu vết ám muội tràn ngập trên thân thiếu niên, ánh mắt hắn u ám.

Lại nói, cuối cùng hắn cũng không có đem thiếu niên ăn sạch sành sanh. Thời điểm cuối cùng hắn vẫn buông tha cho cậu.

Không phải vì hắn không muốn, mà là thân thể cậu quá yếu, còn chưa hoàn toàn phát triển. Hắn muốn là trân trọng mà không phải muốn phát tiết d.ục vọng.

Dù vậy nơi mềm mại giữa hai cánh mông vẫn bị lửa nóng của hắn mài đến đỏ rực, ửng hồng phỏng tay như hai quả đào chín. Tiểu Dương Dương non nớt lần đầu trải qua hoan ái đều bắn tận ba lần. Hắn vừa cảm thán thân thể thiếu niên quá mức nhạy cảm, không biết tự kiềm chế, đến cuối cùng còn bị hắn ép không cho bắn nhưng khi xong việc cậu cũng mệt mỏi mà lả đi.

Ngẫm lại hắn thấy mình cũng cầm thú quá, trước đó em ấy đã mệt chết rồi vậy mà…

Nghĩ nghĩ, hắn nhanh nhẹn đem cậu ôm ra khỏi nhà tắm, sạch sẽ đặt cậu lên giường, bản thân cũng chui vào chăn ôm cậu thiếp đi.

Mặc dù không ăn được hết nhưng mà cũng thỏa mãn Tạ đại gia nhẫn nhịn cực khổ bấy lâu nay.

Đến bây giờ chính bản thân hắn cũng không ngờ tới sẽ có ngày mình bại trong tay con cừu nhỏ thế này. Đời quả thật khó đoán.

Thời điểm hai người vần vũ trong làn nước thổ lộ tâm tình các kiểu, Lưu Tranh sau khi chia tay họ cũng không về nhà mà đến tiệm thú cưng. Dạo này tần xuất hắn đến đây tăng mạnh, hắn cho rằng đây là một cách biểu đạt khá rõ ràng. Cô gái kia thông minh như vậy, nhất định là đoán được đi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.