Đáy mắt Tạ Nghiêu bất chợt nổi lên một tia ám trầm, động tác vuốt lông vô ý tăng thêm sức, đè nặng đầu của thiếu niên nhưng cậu vẫn không rên một tiếng, quật cường nhìn hắn đầy ỷ lại. Khóe môi Tạ Nghiêu bất giác nổi lên một mạt ý cười lạ lùng, ngoài miệng lại ừm một tiếng nhẹ như gió thoảng mây bay.
Chỉ có Lưu Tranh xem như hiểu con người hắn tự nói tên nam nhân này xem ra đã hết cứu được rồi.
Nhưng mà như thế cũng hay.
Đối với nội tâm của Lưu Tranh hai người còn lại đều không biết. Sau khi ăn uống xong, mấy người chủ động ở trong phòng nghỉ ngơi một chút rồi mới quyết định ra ngoài chơi.
Lúc Lưu Tranh đã nghỉ ngơi đủ rồi, tỏ vẻ muốn đi trượt ván thì lại phát hiện không thấy Hứa Dương đâu, chỉ có Tạ đại gia đang nằm nhắm mắt dưỡng thần. Hắn liền hỏi: “Dương Dương đâu?”
Tạ Nghiêu mở mắt ra, đạm mạt nói: “Em ấy đi vệ sinh…”
Nhưng hắn chỉ nói đến đây liền vô thức nhíu mày, sau đó đứng dậy đi ra cửa. Sắc mặt càng ngày càng không tốt.
Lưu Tranh cảm thấy có điều không hay cũng chạy theo.
Hắn không biết thật ra Hứa Dương đã đi khá lâu rồi, so với thời gian dùng đã đi vệ sinh đã vô cùng bất thường. Đều là do vừa mới rồi không khí quá tốt, Tạ Nghiêu thả lỏng tâm tình quá mức nên không có để ý. Hiện tại hắn hối hận muốn chết. Nếu Hứa Dương thật sự xảy ra chuyện…
Họ không biết thời điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-va-em/3399019/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.