Nhìn khuôn mặt ửng hồng vì kích động của cậu, mãi mà vẫn không làm sao thắt được dây an toàn, Tạ Nghiêu thở dài trong lòng vừa ghé qua giúp cậu. 
Thiếu niên bất ngờ bị hắn áp sát có hơi giật mình nép vào ghế, mắt long lanh ngốc nghếch nhìn hắn giúp mình cài dây an toàn. Dáng vẻ kia thật sự là nhượng người muốn bắt nạt. Cho nên lúc lùi về Tạ Nghiêu liền không nhịn được mà đưa tay lên nhéo cái má nhỏ hơi ửng đỏ của cậu, mặc cho con cừu nhỏ ngây ngô nhìn hắn, trong lòng nói cảm xúc đúng là tốt rồi lái xe đi. 
“Ừm.” 
Tiện đà còn không quên đáp lại câu hỏi mới nãy của cậu. 
Hứa Dương phải mất một lúc mới phản ứng lại. Đầu tiên là cậu đưa tay sờ bên má bị hắn nhéo, thẹn thùng rũ mắt rồi giây sau mới ngẩng đầu lên long lanh nhìn hắn: “Em có cần phải chú ý gì không?” 
Tính toán một chút thì chẳng biết đã bao lâu Hứa Dương không được ra ngoài với mục đích là đi chơi. Lúc ở nhà cậu còn rối rắm về việc phải ăn mặc làm sao mới ổn, khổ nổi cậu chỉ có một chút đồ đạc như vậy, cái nào cũng phai sờn. Cho nên thật ra cậu rất hồi hộp, sợ làm mất mặt Tạ Nghiêu. 
“Không cần.” 
Tạ Nghiêu lắc đầu: “Em chỉ cần theo tôi là được.” 
“Em… Chính là em ăn mặc như vậy…” 
Hứa Dương lóng ngóng ám chỉ, lúng túng đến mức mặt cũng hơi ửng hồng lên. 
Nói sao thì Hứa Dương cũng là thiếu niên mười 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-va-em/3399016/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.