“Là chúng ta không ăn cơm ở nhà. Buổi trưa tôi về đón em đi ăn cùng Lưu Tranh.” 
Tạ Nghiêu không có nghĩ gì mà lắc đầu đính chính. Sau đó thản nhiên nhìn đôi mắt thiếu niên lại sáng rực trở lại, tựa như cây cỏ hồi sinh. 
“Em ra ngoài được ạ!?” 
“Sao lại không được. Có tôi.” 
Có tôi… Quả là một câu hứa hẹn đầy mê hoặc. Hứa Dương không hỏi thêm nữa mà gật đầu một cái thật mạnh. Đôi mắt kia tràn ngập mong đợi, tốt đẹp biết bao. 
“Tôi đi đây.” 
Tạ Nghiêu vô thức đưa tay lên xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, giọng điệu ôn nhu đến chính hắn cũng không biết. 
Có người tiễn đưa thật sự rất tốt, ít nhất tâm tình Tạ Nghiêu ngày hôm đó vô cùng tốt. Việc làm ăn đương nhiên cũng bàn giao nhanh chóng trên bàn rượu. 
Nếu có điều gì không vui thì chính là giữa đường gặp phải Điền Hải. 
Nhìn dáng vẻ của lão ta, Tạ Nghiêu liền nghĩ lão là nhằm vào mình mà đến, không phải tình cờ. Nhưng thật ra Tạ Nghiêu chỉ đoán đúng một nửa. 
“Cậu là Tạ Nghiêu?” 
Điền Hải dẫn theo một đám đàn em tiền hô hậu ủng đi tới, sau đó liền bày ra một bộ biểu tình cao cao tại thượng mà nhìn Tạ Nghiêu. Nhưng trớ trêu thay lão không cao bằng người ta nên cử chi kia liền khôi hài vô cùng, có điều chính bản thân lão lại không tự biết mà vẫn ra vẻ ta đây. 
Lúc đó Tạ Nghiêu đang đứng với đối tác làm ăn của hắn, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-va-em/3399015/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.